Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1329: --- Xót Xa

Cập nhật lúc: 2025-12-04 01:32:52
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Buổi tối, Diệp Thâm trở về, phát hiện Hoa Chiêu về, lập tức vui vẻ lao đến ôm cô.

 

Hoa Chiêu hôm nay tâm trạng , hợp tác.

 

Đến nỗi Diệp Thâm chút sủng mà lo sợ.

 

cơ hội hiếm khó tìm, đợi đến khi "mây tan mưa tạnh" mới hỏi: "Sao hôm nay em vui vẻ thế?"

 

"Thật ?" Hoa Chiêu khóe môi vẫn còn nụ mãn nguyện: "Ngày nào em cũng khá vui vẻ mà."

 

"Hôm nay đặc biệt vui." Ngón tay Diệp Thâm chọc chọc khóe môi cô, thích dáng vẻ cô mỉm , nụ khiến cảm thấy hạnh phúc, tràn đầy sức sống...

 

Hoa Chiêu gạt tay : "Đến giờ ngủ , lát nữa trời sáng mất!"

 

Diệp Thâm ngoan ngoãn một chút, ôm cô lòng, tiếp tục câu hỏi : "Mấy hôm nay chuyện gì ?"

 

"Không gì, chỉ là sắp đón các con về nên vui thôi." Hoa Chiêu .

 

Cứu Phương Hải Tinh, đổi cuộc đời thể bi t.h.ả.m của một phụ nữ, quả thực khá vui.

 

các con sắp về còn vui hơn.

 

Bốn bảo bối của cô , cảm giác lâu lắm gặp!

 

Thực thỉnh thoảng cô nhớ đến là lòng đau nhói, chỉ hận thể lập tức bay qua thăm con, nhưng lý trí kìm nén cô .

 

4 đứa trẻ ở hai nơi khác , nên bay đến chỗ nào ?

 

Chi bằng để tất cả bay đến chỗ cô.

 

Hơn nữa, con cái sớm muộn gì cũng lớn lên xa rời, cô từ từ thích nghi.

 

Nhớ đến bốn bảo bối, Diệp Thâm cũng mỉm , càng ngủ .

 

"Sáng thì cứ sáng thôi, các con sẽ đến buổi trưa, sáng nay ở nhà, cùng em dọn dẹp phòng cho các con, trưa sẽ đón chúng." Diệp Thâm .

 

Thời gian sắp xếp xong, một hai tiếng , ngủ cũng !

 

Hoa Chiêu quả thực cũng ngủ , nửa đẩy nửa chiều, trời cũng sáng...

 

Buổi sáng, hai quả thực bận rộn cả buổi ở nhà, trang viên rộng 10 mẫu về cơ bản cũng xây dựng theo kiến trúc tứ hợp viện, chỉ là khu vực nghỉ ngơi của nhân viên ở phía , khu vực gia đình ở phía , các phòng ở giữa và hai bên, gác mái, là để tiếp khách.

 

Bây giờ Hoa Chiêu sắp xếp vài căn phòng trong khu gia đình cho các con ở tạm, đợi khi Diệp An xây xong bên , các con sẽ chuyển .

 

Thực cũng gì nhiều để dọn dẹp, các phòng đều là phòng mới, chỉ là giường chiếu, đồ nội thất của các con Hoa Chiêu đều đặt bằng gỗ thật, thậm chí là đồ cũ!

 

Đồ cũ chứ, an độc hại.

 

đừng thấy là đồ cũ mà rẻ, vì đó là đồ nội thất cổ, còn bằng gỗ lim.

 

Hoa Chiêu cũng vô tình phát hiện , ở vùng ven biển, gỗ lim, đặc biệt là gỗ lim cổ, nhiều, vì tác dụng ban đầu của gỗ lim là dùng để chèn thuyền, đủ trọng lượng.

 

"Anh ngoài hỏi thăm giúp em xem nhà nào còn loại gỗ cũ , em mua hết!" Hoa Chiêu với Diệp Thâm.

 

Diệp Thâm gật đầu, đây đều là chuyện nhỏ, vợ mua thì mua thôi.

 

"Đến giờ , thôi." Diệp Thâm đồng hồ .

 

Hoa Chiêu thấy vẻ kích động, rõ ràng là còn nhớ con hơn cả cô.

 

Hai mang theo vệ sĩ, lái chiếc xe khách nhỏ nhập khẩu xong thủ tục đến nhà ga.

 

Đến tiên là Vân Phi và Thúy Vi.

 

Xe lửa dừng, hai đứa trẻ nhảy từ cửa sổ, lao thẳng về phía Hoa Chiêu và Diệp Thâm.

 

Nhớ bố và quá!

 

Hoa Chiêu một tay bế Vân Phi lên, tung thằng bé lên cao một cái, ôm lòng, hôn mạnh mấy cái.

Mèo con Kute

 

Mặt thằng bé con lập tức đỏ bừng, nhưng mắt lấp lánh sáng, cả khuôn mặt tràn ngập niềm vui đặc biệt.

 

Hoa Chiêu bỗng nhiên thấy xót xa.

 

Vì Vân Phi là con cả, là con trai, cả nhà vô thức giáo d.ụ.c nó một cách nghiêm khắc hơn, từ nhỏ dạy dỗ nó trách nhiệm, đảm đương, chín chắn, vững vàng, bảo vệ các em, một đàn ông đích thực.

 

Dạy dạy , tưởng chừng thành công, biến nó thành một lớn thu nhỏ, hiểu chuyện đến mức thể hiểu chuyện hơn.

 

Hoa Chiêu nghĩ , Vân Phi hình như mấy năm .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1329-xot-xa.html.]

Thằng bé mới lớn chừng nào? Nó còn qua sinh nhật 6 tuổi! Mà mấy năm !

 

Lập tức khiến cô đau lòng khôn xiết, ôm Vân Phi hôn thêm mấy cái.

 

Vân Phi vui đến mức ngượng ngùng.

 

"Mẹ ơi! Con cũng ! Chúng con đổi chỗ !" Thúy Vi trong lòng Diệp Thâm kêu lên.

 

Con bé cũng thơm!

 

Hoa Chiêu lập tức cảm thấy nụ mặt Vân Phi nhạt một chút.

 

Không lý do gì khác, thằng bé dù cũng chỉ là một đứa trẻ hơn 5 tuổi... luôn dạy dỗ nhường nhịn các em, dường như cả sự cưng chiều của bố cũng nhường .

 

"Về nhà đổi, và bố con bàn bạc , 2 tiếng nữa sẽ đổi thơm." Hoa Chiêu liếc Diệp Thâm .

 

Vấn đề Hoa Chiêu phát hiện , Diệp Thâm thực cũng nhận thấy.

 

giải quyết thế nào, cách nào giải quyết, thể nào nuôi Vân Phi như nuôi con gái .

 

thỉnh thoảng cưng chiều thằng bé một chút thì đương nhiên vấn đề gì.

 

"Thúy Vi nhớ bố ? Bố buồn lắm đó." Diệp Thâm cố ý .

 

Thúy Vi lập tức đòi tìm nữa, vội vàng hôn một cái lên mặt Diệp Thâm để dỗ bố.

 

Một gia đình bốn hòa thuận vui vẻ, khiến những đứa trẻ bên cạnh đều ghen tị.

 

Chúng cũng nhớ bố ...

 

Đặc biệt là con của Diệp Đan và Diệp Hưng.

 

Hoa Chiêu thấy , vội vàng gọi mấy đứa trẻ lên xe.

 

"Thảo nguyên bao la vui ?" Hoa Chiêu hỏi Tôn Hàn, lớn nhất trong thế hệ của nhà họ Diệp.

 

Nhà họ Diệp thật sự chút ít của hiếm, đến nỗi cháu ngoại cũng đưa về nhà để nuôi dưỡng nghiêm túc, đúng là quán triệt triệt để tư tưởng nam nữ bình đẳng...

 

Tôn Hàn rạng rỡ như ánh mặt trời: "Dượng hai, dì hai, thảo nguyên lắm ạ, con còn về nữa."

 

"Vậy dì hai đưa con đến đó chăn cừu nhé." Hoa Chiêu đùa với thằng bé.

 

Tôn Hàn lập tức méo mặt.

 

Các đứa trẻ cũng đó là lời đùa, lập tức bật .

 

Hoa Chiêu bắt chuyện với Đường Phương Hà, đưa bọn trẻ về cùng.

 

Tóm chuyến thảo nguyên bọn trẻ đều chơi vui.

 

Thảo nguyên bao la rộng lớn, thực sự giúp chúng mở mang tầm mắt nhiều.

 

"Chúng con thật sự chăn cừu đó ạ." Vân Phi trong lòng Hoa Chiêu .

 

Nụ trở mặt thằng bé, hơn nữa trông còn vui vẻ và yên tâm hơn .

 

"Thật sự chăn cừu ? Ở nhà du mục ?" Hoa Chiêu hỏi.

 

Vân Phi gật đầu, các đứa trẻ khác cũng tranh kể chuyện.

 

Ngoại trừ mấy đứa trẻ nhà Diệp Đan, bọn chúng đều thích Hoa Chiêu, .

 

Dọc đường tiếng rộn ràng, xe ô tô về đến nhà, bọn trẻ xuống xe, lập tức Lưu Nguyệt Quế ôm ấp, xoa đầu từng đứa một, vẻ mặt thương yêu hết mực.

 

"Sao gầy ? Sao đen thế ? Chắc ăn ngon miệng đúng ? Mau đây, bà nội món ngon cho các cháu !"

 

Bọn trẻ đó còn cảm động vô cùng, thấy câu cuối cùng lập tức chịu nữa .

 

"Dì hai nấu cơm ..." Có hỏi nhỏ.

 

Ăn quen thức ăn nhà Hoa Chiêu , giờ ăn đồ Lưu Nguyệt Quế thì khó nuốt.

 

Lưu Nguyệt Quế tức giận, giả vờ giận dữ : "Dám bắt đầu kén ăn ? Cái , quy tắc của nhà họ Diệp là giản dị, tiết kiệm! Sau cơm của các cháu đều do !"

 

"Á!" Bọn trẻ con lập tức kêu than.

 

Đứa lớn hơn thì cả, nhà họ Diệp quy tắc ~ bà nội mới thêm thì tính.

 

Hoa Chiêu ôm Vân Phi buông tay, gọi Đường Phương Hà phòng xuống, sắc mặt cô hỏi: "Có ?"

 

 

Loading...