Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1381: Dám làm dám chịu ---
Cập nhật lúc: 2025-12-04 10:30:22
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoa Chiêu đang ăn cơm, đầu cũng ngẩng lên, mà với Tiểu Thận Hành: “Con , con đ.á.n.h , con giải quyết hậu quả.”
“Ồ.” Tiểu Thận Hành đặt bát cơm xuống liền dậy ngoài.
Một một chịu, dám dám chịu, luôn dạy bé như .
Hoa Chiêu liếc mắt hiệu cho mấy vệ sĩ, mấy lập tức theo phía Tiểu Thận Hành, để chống lưng cho bé.
Hoa Chiêu để họ chống lưng cho bé , cô sợ nhà Hoa Đại Ngưu Tiểu Thận Hành đá phế từng một...
Thằng nhóc , đừng thấy đáng yêu chứ, nó nóng tính lắm, thể động thủ là tuyệt đối lời nào.
Ngón tay khác nhấc lên, chân bé đến nơi .
“Người là con đá, liên quan đến con, chuyện gì các cứ với con.” Tiểu Thận Hành .
Mọi ngây .
Đứa trẻ con đáng yêu , thể đá một lớn nông nỗi ?
“Hoa Chiêu! Cô khá lắm! Dám để một đứa trẻ con chịu tội ! Cô tưởng là thoát ? Không đời nào! sẽ kiện cô ngay!” Hoa Đại Ngưu hét lên.
“Đi nhanh .” Hoa Chiêu trong sân, vẫy tay về phía ông .
“Không nhanh là đồn công an đóng cửa đấy, ông còn đợi đến ngày mai.” Hoa Chiêu .
Vẻ mặt kiêng nể gì của cô đặc biệt khiến tức giận.
“Cô tưởng dám ? Đi thì !” Hoa Đại Ngưu vội vàng gọi , mượn xe bò.
Chuyện kiện Hoa Chiêu vội, tiên cho Hoa Long khám bệnh mới là quan trọng.
Hoa Long thương ở đó, còn chảy máu, đau đến mức bây giờ thể lên tiếng chuyện, đoán chừng nghiêm trọng.
Vợ chồng Hoa Đại Ngưu xót xa vô cùng.
“Mau đưa tiền cho con trai khám bệnh!” Vợ Hoa Đại Ngưu hét về phía Tiểu Thận Hành.
Đằng nào nó cũng nhận , mặc kệ con nít đá , dù cũng là con của nhà Hoa Chiêu, cô bồi thường!
Hoa Chiêu ban đầu nhận, nãy còn với chị Dâu Tôn là thằng bé tự ngã, nhưng nghĩ đến bọn trẻ đều ở phía , dối mặt chúng thì ...
Đây là một tấm gương , nên cô để Tiểu Thận Hành tự chịu trách nhiệm.
Cái gì cần bồi thường, cô sẽ bồi thường.
“Đưa cho họ 1000 tệ.” Hoa Chiêu .
Phương Hải Tinh lập tức về phòng lục đồ, lấy 1000 tệ đưa cho vợ Hoa Đại Ngưu.
Thấy Hoa Long đất, cô còn liếc xéo một cái.
Trước đó cô vẫn ở trong nhà nấu cơm, cuộc chuyện của Hoa Chiêu và cô đều rõ, cũng hiểu chuyện.
là một lũ súc sinh!
Thấy Hoa Chiêu tay một phát là một ngàn, cả nhà Hoa Sơn đều sáng mắt.
Vợ Đại Ngưu vội vàng nhận tiền, nhưng : “1000 tệ mà đủ! Giờ phẫu thuật đắt c.h.ế.t ! Ít nhất cũng tám, chín ngàn chứ?”
Thật cô cũng , cô cũng từng phẫu thuật, nhưng cứ đòi cho bằng !
“Phẫu thuật cũng , nhỡ để di chứng, đây là chuyện cả đời! Cô bồi thường chúng , 10 vạn!” Vợ Đại Ngưu .
“Cô mà còn lề mề, sẽ thực sự chữa .” Hoa Chiêu .
Tiểu Thận Hành đột nhiên : “Không , chắc chắn là chữa nữa .”
Hoa Chiêu.....
Không , thể dạy con quá thật thà như , đáng lẽ dối thì vẫn dối, lát nữa cô dạy dỗ Tiểu Thận Hành cho cẩn thận.
Có lời của thằng bé, cả nhà Hoa Đại Ngưu càng thêm hùng hổ: “Mau đưa 10 vạn đây để chữa bệnh!”
Tiểu Thận Hành cũng sai , bọn họ , thật phiền phức.
Thằng bé vẫn ăn no mà.
Thằng bé bỏ , thèm để ý đến bọn họ nữa.
Điều kích động cả nhà Hoa Sơn.
Không đưa tiền, đừng hòng !
Họ đợi mười mấy năm, cuối cùng cũng chờ cơ hội phát tài đổi đời!
“Lên!” Hoa Đại Ngưu lệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1381-dam-lam-dam-chiu.html.]
Hoa Hổ và Hoa Báo cần bàn bạc, ăn ý xông lên, nhào về phía Tiểu Thận Hành.
Bắt thằng nhóc , sợ Hoa Chiêu đưa tiền!
Mấy bảo vệ thấy , định xông cản.
họ nhanh bằng Tiểu Thận Hành.
Mọi chỉ thấy cái bóng nhỏ nãy đang chầm chậm về biến mất, họ chỉ thấy một chuỗi tàn ảnh.
Khoảnh khắc tiếp theo, hai em Hoa Hổ và Hoa Báo bay ngoài.
Hai tiếng “bịch bịch” vang lên, họ đập xuống đất, bất động.
Mẹ , thằng bé chủ động tay, nhưng một khi khác động thủ , thằng bé thể đ.á.n.h trả.
“Mẹ ơi, con đá cho tan nát, chỉ đá cho bất tỉnh thôi.” Thằng bé vui vẻ .
Đá cho tan nát thuộc về trọng thương, đó dặn phép bừa.
Đá bất tỉnh thì .
Mèo con Kute
Cuộc chuyện trong nhà đó thằng bé thấy, nhưng hiểu.
Nếu là mười năm , khi thằng bé hiểu chuyện, Mã Thu Bình bây giờ chắc chắn toại nguyện .
Đáng tiếc là thằng bé hiểu~
Mã Thu Bình quả nhiên thất vọng.....
Cả nhà Hoa Sơn đều ngây .
Những dân làng đang xem náo nhiệt phía đều sững sờ.
Đứa bé bé tí thế mà lợi hại đến ?
Long, Hổ, Báo nhà Hoa Đại Ngưu khỏe như trâu mộng, mấy cùng lúc mới thể đ.á.n.h ngang tay với bọn họ.
Kết quả một đứa bé đá bay dễ dàng.
Vậy thì chuyện Hoa Long thằng bé đá, lẽ là thật, chứ Hoa Chiêu cố tình đưa một đứa trẻ bia đỡ.
Có mơ hồ nhớ , Hoa Chiêu năm đó sức lớn, lớn đến nỗi lũ trâu nhà Hoa Sơn cũng dám gây sự với cô.
Đứa bé kế thừa tài năng của nó, thì gì lạ.
Ừm, cũng kế thừa sự ngông nghênh của Hoa Chiêu.
Tiểu Thận Hành phủi phủi tay, tiếp tục về ăn cơm.
Lần ai dám cản nữa.
Mắt Hoa Đại Ngưu lóe lên, nghiến răng : “Đi! Kéo ba đứa nó cùng bệnh viện!”
Vừa xe bò tới, cả nhà bận rộn một lúc, đ.á.n.h xe bò .
Dân làng lúc mới sân nhà bà Mã, hàn huyên với Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu và Hoa Cường ăn xong vội vàng, cùng ôn chuyện cũ.
Nói tới lui, chủ đề đến điểm mấu chốt.
“Hoa Chiêu , cháu xem, cái hạt hướng dương của cháu, giờ còn ?” Triệu Lương Tài, trưởng làng Kỷ Sơn hiện tại, hỏi.
Hoa Chiêu trả lời trực tiếp mà : “Cháu trồng hạt hướng dương nhiều năm , quan tâm đến mảng , lát nữa cháu sẽ hỏi bán hạt giống cho cháu đây.”
Việc cả nhà bà Mã gặp nạn, ai cũng thấy rõ, nhưng với tư cách là tiểu đội trưởng, trưởng làng Kỷ Sơn, Triệu Lương Tài hề giúp đỡ gì, cô chút giận lây.
Nếu ông thật sự quản lý, luôn thể tạo chút tác dụng, ví dụ như, xuất hiện kịp thời, can ngăn kịp thời.
Triệu Lương Tài sắc mặt, Hoa Chiêu cũng giấu giếm, nhiều đều hiểu.
Mặt lập tức trở nên ngượng ngùng.
Chính bà Mã lên tiếng giải thích : “Không trách , đây cũng coi như chuyện nhà của chúng , họ tiện can thiệp, nếu can thiệp, tối đến cả nhà Hoa Sơn sẽ đập kính nhà , đ.á.n.h con nít, ai mà chịu nổi cái lũ phiền phức đó chứ.
“ còn cảm ơn , mấy nhà gì ăn, đều cho vay lương thực, giờ còn trả hết.
“Lại còn ba đứa con trai nhà nữa, đến nhà ai cũng ăn một bữa, thật sự cảm ơn .” Bà Mã lau nước mắt.
Nếu thì mỗi thu hoạch lương thực cướp mất hơn nửa, cô thật sự nuôi nổi ba đứa trẻ.
Ba đứa trẻ quá đáng thương, chỉ ăn ngũ cốc thô mà dinh dưỡng, cô nhịn lấy lương thực đổi trứng gà.
Gia đình cứ thế ngày càng nghèo, nghèo đến mức đủ ăn.