Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1435: --- Muốn về nhà xem sao
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:35:41
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu điều tra đặc biệt, sẽ thể chiếc xe là của cô, cũng sẽ thể mối quan hệ giữa cô và Đại Vĩ.
Những năm nay, Hoa Chiêu đặc biệt chú trọng bảo vệ sự riêng tư và an cá nhân của các con.
Trừ những thực sự trong giới, ai nhà cô mấy đứa con, tên là gì, bao nhiêu tuổi .
Em trai em gái của cô, càng ai .
Uông Phỉ Phỉ chút biểu cảm đột nhiên kéo mạnh rèm cửa , che chắn bản .
Thế nhưng Hoa Chiêu thể “ thấy” rằng cô bên cửa sổ gần một tiếng đồng hồ, chớp mắt chằm chằm chiếc xe của cô.
Khiến cô đến mức dám .
Nếu , bên ngoài chiếc xe ai đến, mà tự lái xe mất, điều đó chứng tỏ trong xe, thì việc tại xuất hiện ở đây sẽ khó mà giải thích .
Mãi cho đến giờ tan tầm buổi tối, hàng xóm xung quanh về, hàn huyên với Uông Phỉ Phỉ, Uông Phỉ Phỉ mới rời khỏi cửa sổ, nhà tiếp chuyện những khác.
Đợi trong nhà nhiều , Uông Phỉ Phỉ còn rảnh để cửa sổ nữa, Hoa Chiêu mới đạp ga lái xe .
Trên đường về nhà, cô cũng chút biểu cảm.
Có thể bên cửa sổ cả một tiếng đồng hồ, chỉ để xem chiếc xe rốt cuộc là của ai, trong xe , đây là chuyện bình thường thể .
Điều cũng tuyệt đối là mối quan hệ giữa cô và chiếc xe , cũng như mối quan hệ với Đại Vĩ.
Hoa Chiêu trực tiếp về nhà Đại Vĩ.
“Chị, giờ chị mới về? Chị đấy?” Đại Vĩ hỏi với vẻ lạ.
Cậu thấy xe của Hoa Chiêu, cứ tưởng cô việc nên .
“Đi .” Hoa Chiêu gật đầu.
Đại Vĩ lập tức căng thẳng hỏi: “Thế nào ạ?”
Hoa Chiêu giải thích, mà chuyện với hai cô em gái đang đón.
Tiểu Vĩ năm nay 20 tuổi , cũng thi đỗ đại học.
Anh trai học , cũng bình thường, miễn cưỡng đỗ một trường đại học loại khá.
Đại Cần và Tiểu Cần thì khác. Khác hẳn với gen của nhà họ Lưu, những cô bé học hành giỏi.
Đại Cần thành kỳ thi đại học và đậu một trường đại học trọng điểm ở thủ đô.
Mặc dù chút tiếc nuối vì là Đại học Kinh Thành, học cùng trường với chị Hoa Chiêu, nhưng đây cũng là một ngôi trường nổi tiếng quốc. Nếu cô bé dám mà học thì chắc chắn sẽ đ.á.n.h đòn.
Thế nên Đại Cần cuối cùng chọn , nhưng hiện tại vẫn đang trong kỳ nghỉ hè, còn mấy ngày nữa mới nhập học.
Tiểu Cần thì vẫn đang học cấp ba, cũng đang trong kỳ nghỉ hè, nhưng Đại Cần bắt , ngày nào cũng kèm cặp bài tập.
“Chị Hoa Chiêu! Sao chị thời gian qua đây ạ!” Đại Cần và Tiểu Cần thấy cô thì lập tức vui mừng.
“Chị qua thăm mấy đứa.” Hoa Chiêu : “Dạo nhà chị bận quá, để ý đến mấy đứa , mà mấy đứa cũng chẳng qua chỗ chị chơi.”
“Bọn em cũng bận mà!” Đại Cần lắc lắc cánh tay Hoa Chiêu : “Em đậu Đại học Kinh Thành, Tiểu Cần nhất định đậu! Thời gian học mỗi ngày còn đủ, cũng phí thời gian.”
Nói thế thì quá, thực cô bé cảm thấy nhà chị Hoa Chiêu nhiều chuyện, bọn họ nên qua đó phiền nhiều...
Thế nên chỉ những dịp cuối tuần, khi những đứa trẻ cùng tuổi nhà họ Diệp, những lớn lên cùng họ, cũng về nhà tụ tập ăn uống, thì bọn họ mới qua.
Hoa Chiêu thở dài trong lòng, là mấy đứa nhỏ lớn xa cách, mà là chúng trưởng thành và hiểu chuyện hơn.
“Đừng tạo áp lực lớn quá cho Tiểu Cần, nhất thiết đậu Đại học Kinh Thành, học bất kỳ trường đại học nào cũng đều giỏi .” Hoa Chiêu .
Khuôn mặt ủ rũ của Tiểu Cần lập tức nở nụ .
Chị hai tạo áp lực cho cô bé thật sự quá lớn, còn mắng cô bé ngốc, khiến cô bé suýt nữa thì tự nghi ngờ bản .
“Ăn cơm ? Chị nấu cơm cho mấy đứa nhé.” Hoa Chiêu .
“Chưa ăn ạ!” Đại Cần vui vẻ : “Em phụ chị nhé!”
Cơm chị Hoa Chiêu nấu là ngon nhất!
Cô bé thỉnh thoảng vẫn nhớ đầu tiên gặp chị Hoa Chiêu, chị nấu một bữa tiệc lớn cho bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1435-muon-ve-nha-xem-sao.html.]
Cũng từ lúc đó, bọn họ mới bắt đầu ăn no, cuộc sống cũng ngày càng hơn.
Bốn chị em, xem ai cũng sắp thành sinh viên đại học .
Nếu ở quê nhà, điều chắc chắn đủ để bố , ông bà nội của họ ưỡn n.g.ự.c tự hào, ngưỡng mộ cả đời.
Đại Cần vội vàng lắc đầu, cô bé nghĩ đến bố và ông bà nội ? Đáng sợ quá!
“Sao thế?” Hoa Chiêu hỏi.
Tự dưng thẫn thờ , còn vẻ mặt hoảng hốt nữa.
“Không ạ.” Đại Cần .
Mèo con Kute
Hoa Chiêu vẫn truy hỏi, con gái nên tâm sự, thì chừng ngày chuyện dại dột.
Cô còn tưởng cô bé yêu .
Đại Cần đành thật: “Là em nhớ đến bố và ông bà nội , bây giờ họ thế nào, ông bà nội còn sống ... Bố em khi kết hôn, sinh thêm một cô em gái nhỏ? Không cuộc sống của họ .
“Còn cả nữa, lấy vợ .”
Ánh mắt Đại Vĩ ánh đèn chợt tối sầm .
Khi rời khỏi nhà họ Lưu, là lớn nhất, nên những chuyện thời thơ ấu đều nhớ rõ.
Bố là một bố , cũng chẳng quan tâm đến trai , nhưng ông bà nội lúc đó đối xử với khá , khi nào trong nhà thịt, và em trai đều ăn một miếng.
Mặc dù bây giờ ông bà nội quá thiên vị, bạc đãi các em gái, điều đó .
với tư cách là thiên vị, tư cách để mắng c.h.ử.i khác.
Hoa Chiêu khựng một chút : “Nếu mấy đứa , thì cứ về nhà mà xem.”
Đại Vĩ lập tức cô, ánh mắt dò hỏi, thật ?
“Đương nhiên là thật, tình mà, tuy chị thích họ, nhưng họ dù cũng là ông bà nội, bố, trai của mấy đứa, mấy đứa nhớ nhung họ là chuyện bình thường, thời gian thì về thăm .” Hoa Chiêu .
Dù cũng là huyết mạch tương liên, chẳng lẽ cô vì thích mà cho nhận bố, nhận ông bà nội ư?
Nói ngoài, sẽ nghĩ cô quá bá đạo.
Nếu nhận, thì cũng là do chính bọn họ nhận.
Lành sẹo quên đau... xa thơm gần thối, là do nhà họ Lưu lâu xuất hiện mặt họ, họ quên mất chuyện cũ, trong lòng lý tưởng hóa những đó .
Đợi đến khi trải nghiệm một nữa, thì sẽ thôi.
Hoa Chiêu ủng hộ họ .
“Còn mấy ngày nữa mới khai giảng, là mấy đứa nhân tiện khai giảng thì luôn .” Hoa Chiêu với Đại Vĩ: “Em ở đơn vị cũng xin nghỉ , cùng mấy đứa, để Đại Cần và Tiểu Cần về một , chị sợ các cô bé bán mất.”
“Ha ha, đến nỗi thế chứ...” Đại Vĩ yếu ớt phủ nhận một câu, nhưng trái tim vốn định xin nghỉ của lập tức đổi.
Vẫn là nên xin nghỉ cùng về thì hơn.
Bữa tối chuẩn xong, Tiểu Vĩ từ bên ngoài về.
“Đi chơi ?” Hoa Chiêu hỏi.
“Chị Hoa Chiêu!” Tiểu Vĩ lập tức như dâng bảo vật, mở chiếc túi : “Chị xem , đây là những thứ em thu hôm nay, đáng tin ạ?”
Hoa Chiêu cúi đầu , đều là những chai lọ nhỏ, gói đơn giản bằng báo.
thể tích lớn lắm.
Tiểu Vĩ từ khi nào, lẽ là từ khi Hoa Chiêu từng mua một chiếc bình hoa giá 10 tệ mà đó trả vài trăm tệ để mua , bắt đầu hứng thú với đồ cổ.
Cùng với sự nóng lên dần của thị trường đồ cổ, lao đầu đó.
Có cả một đống đồ thật của Hoa Chiêu mẫu, nền tảng của là điều mà khác thể sánh bằng.
Bây giờ trong giới rõ ràng là một chuyên gia nhỏ, tiếng tăm.
“Ăn cơm , ăn xong xem.” Hoa Chiêu .