Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1436: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:35:42
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tình cảm của em cứ tạm dừng
Mấy chị em ăn uống vui vẻ xong, Hoa Chiêu bắt đầu xem xét những món Tiểu Vĩ thu hôm nay.
Mấy món đồ sứ nhỏ.
Hoa Chiêu bây giờ tuyệt đối là chuyên gia trong các chuyên gia, ít nhất chỉ cần thoáng qua, cô thể nhận món đồ là mới cũ.
Bởi vì mỗi món đồ đều một loại khí chất riêng.
Khí chất đồ vật mới ít, đến mức khó mà thấy , bất kể là chiếc cốc sản xuất thô sơ bức thư pháp của danh gia.
đồ vật cũ thì khác, càng cũ khí chất càng nồng đậm.
Còn về việc món đồ , là đồ giả cổ , thì dựa kiến thức chuyên môn.
Mấy kho đồ của Hoa Chiêu thu thập vô ích.
Thực cô còn thu thập một ít bỏ gian, an bằng ở đó.
Rất nhiều tiền cô chi đều dùng để thu mua đồ cổ.
Không chuyên gia nào thấy nhiều đồ hơn cô.
“Tốt lắm, hớ, hai món quan diêu nhỏ đời Minh Thanh, ba chiếc bình hoa dân diêu đời Tống, cũng đáng giá đấy.” Hoa Chiêu .
Mặt Tiểu Vĩ lập tức sụ xuống, ba món đồ sứ đời Tống là dân diêu ? Anh một trong đó trông như quan diêu mà! Đã bỏ một cái giá cao! Lạc khoản cũng là quan diêu mà.
Hoa Chiêu lật đáy lên chỉ cho xem: “Đây là sửa đổi , ngờ bây giờ kỹ thuật như thế .”
Không động đến chỗ nào khác, chỉ giả ở chỗ lạc khoản.
Bởi vì những chỗ khác đều thật thể thật hơn, nên mua lơ là cảnh giác.
Lạc khoản thì chỉ lướt qua, thấy đúng mấy chữ đó là , ai bóc xem xét kỹ càng, thế là kẽ hở để lợi dụng.
“Đây là một cao thủ.” Hoa Chiêu .
Tiểu Vĩ nghiến răng nghiến lợi chằm chằm cái lạc khoản đó: “Em là ai! Ngày mai xem em tìm thì thôi!”
“Hắn chạy .” Hoa Chiêu .
“Chạy hòa thượng chứ chạy miếu! Là lão Vạn giới thiệu cho em đấy!” Tiểu Vĩ .
Lão Vạn là ông chủ của Vạn Bảo Trai, thường xuyên mua bán đồ từ ông .
Lão Vạn cũng là trung gian, giới thiệu những bán hoặc mua đồ cổ cho .
“Chắc là liên quan đến lão Vạn , ông cũng lừa thôi.” Hoa Chiêu : “Lão Vạn thể vì một cái bình vài nghìn, vài trăm tệ mà đập đổ cả cái bảng hiệu của . Thanh niên , gặp chuyện bình tĩnh.”
Mặt Tiểu Vĩ lập tức càng đen hơn.
“Sao thế?” Hoa Chiêu chiếc bình trong tay : “Em bỏ bao nhiêu tiền để mua nó?”
“Không vài trăm, vài nghìn, mà là 2800.” Tiểu Vĩ buồn ngại .
Một chiếc bình hoa quan diêu đời Tống tinh xảo, nghĩ nếu giữ trong tay hai năm, giá trị của nó sẽ tăng gấp đôi, nếu gặp thật sự yêu thích chiếc bình , chừng còn cao hơn nữa.
Thế nên 2800 tệ tuy cao hơn giá thị trường, nhưng c.ắ.n răng mua.
Không ngờ lừa.
Nếu quan diêu mà là dân diêu, giá trị sẽ giảm mạnh, tối đa chỉ đáng 1000 tệ.
Lại còn sửa đổi, 1000 tệ cũng đáng, chỉ đáng ba bốn trăm tệ thôi!
Một lúc mất hơn 2000 tệ, bằng tiền lương một hai năm của thường chứ ít gì! Sao thể xót chứ?
Mặc dù tiền, chị Hoa Chiêu tiền, nhưng cả hai đều cho họ tiêu xài hoang phí.
Và mấy đứa trẻ từ nhỏ kiếm tiền khó khăn thế nào, nên đều đặc biệt cẩn thận.
Thấy Tiểu Vĩ một lúc mất nhiều tiền như , Đại Vĩ, Đại Cần và Tiểu Cần đều cùng xót ruột theo, càng khiến Tiểu Vĩ thêm buồn.
Trong nhà lập tức bao trùm một khí ảm đạm.
Hoa Chiêu thấy buồn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1436.html.]
“Biết chi tiêu là , nhưng đừng quá coi trọng tiền bạc, nếu tổn thất thể cứu vãn, thì hãy thoáng , thì gì? Tức giận chẳng ích gì, tìm cách bù đắp tổn thất mới là quan trọng.”
Hoa Chiêu : “Cứ coi như ăn một miếng, học một khôn , may mà chỉ mất 2000 tệ mà chiêu trò , phòng ngừa việc thể mất 2 vạn, 10 vạn tệ.”
Mấy đứa trẻ gật đầu, nhưng đứa nào nổi.
Đạo lý thì chúng đều hiểu, nhưng ai mà thể lừa mất tiền lương hai năm mà vẫn bình thản chứ.
Mèo con Kute
Bọn họ thánh nhân!
Bọn họ là chị Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu cũng chỉ những đạo lý lớn lao theo thói quen, xong thì thôi.
Đợi đến khi họ giàu , hoặc lừa nhiều , thì sẽ nghĩ thoáng thôi...
Tiểu Vĩ sắp xếp những món đồ khác, cầm chiếc bình hoa tìm lão Vạn.
“Nói chuyện đàng hoàng, đừng đ.á.n.h ! Tự quan sát kỹ xem, lão Vạn rốt cuộc chuyện .” Hoa Chiêu gọi với theo .
“Biết !” Tiểu Vĩ đạp xe mất hút.
Đại Cần tiếp tục kèm cặp Tiểu Cần bài tập.
Hoa Chiêu gọi Đại Vĩ phòng .
“Chị... chị thấy cô thế nào?” Đại Vĩ nhịn nửa ngày, phòng liền hỏi.
“Em và cô là bạn học ? Bình thường quan hệ thế nào? Hoàn cảnh gia đình cô ? Em gì thì kể chị xem.” Hoa Chiêu hỏi.
Đại Vĩ bỗng dưng căng thẳng, giống như đang khai báo vấn đề, kể hết tình hình của và Uông Phi Phi.
Cả hai là bạn học cùng lớp đại học, suốt bốn năm đều bàn bàn .
Không từ khi nào, trong mắt chỉ còn mái tóc dài bồng bềnh của cô.
Bố Uông Phi Phi đều là công nhân bình thường ở thủ đô, ở xưởng may, bố ở xưởng giày, nhà nhiều chị em, cô là chị cả.
Học hành chăm chỉ, biểu hiện , còn khéo léo, cách ăn , suốt bốn năm đại học quan hệ với các thầy cô đều , nên khi nghiệp cô cùng với , phân công ở một cơ quan nhà nước khá .
Đại Vĩ cảm thấy thành tích đại học của luôn bình bình, nổi bật, cũng tụt phía , việc thể phân công một công việc như , chắc chắn là do chị gái tay.
Cái thì thật sự nghĩ quá nhiều , Hoa Chiêu hề can thiệp, cô cảm thấy việc công chức theo con đường sự nghiệp hợp với Đại Vĩ, cái trí tuệ đó.
Cậu chỉ thích hợp tự gì đó, một dân bình thường.
Vậy nên cô thể dùng sức lực đó?
Là lấy lòng Hoa Chiêu nên tự nguyện tay giúp đỡ.
Tuy nhiên, thì cứ , Hoa Chiêu định để việc vài năm để mở mang kiến thức tính tiếp.
Hơn nữa, năm 1988, dù mở cửa 10 năm, nhưng cũng thích hợp để kinh doanh.
Năm nay, và cả năm , sẽ một đợt biến động nhỏ.
Nhiều hiến tặng doanh nghiệp của , biến thành sở hữu nhà nước, nhiều ông chủ lớn bỏ chạy.
Mặc dù lâu những doanh nghiệp trả , và những bỏ chạy thể đường hoàng trở về.
sự chấn động , bình thường cũng chịu nổi.
Sợ lợi dụng Đại Vĩ để gây chuyện, nên việc cơ quan việc hai năm trong mấy năm cũng .
Hoa Chiêu gật đầu, một cô gái nhà bình thường mà thể cùng Đại Vĩ một đơn vị, hoặc là tổ tiên phù hộ, hoặc là thật sự xuất sắc, giỏi xã giao .
Còn về việc cô gái nhà bình thường , là tổ tiên phù hộ là nguyên nhân khác, thì điều tra mới .
"Chị , chị sẽ điều tra bối cảnh của cô ngay, còn chuyện tình cảm của em, tạm thời dừng một chút, kiềm chế ." Hoa Chiêu .
Đại Vĩ ở bên Hoa Chiêu nhiều năm như , từ ngữ điệu và những biểu cảm nhỏ của cô, nhận điều , lập tức căng thẳng : "Sao ạ? Cô vấn đề ?"
Hoa Chiêu hỏi: "Em với cô chị là chị gái của em ? Đã biển xe jeep của chị ?"
"Chưa ạ!" Đại Vĩ lắc đầu lia lịa như trống bỏi: "Bốn năm đại học em hề nhắc đến chị với bất kỳ ai! Mọi đều nghĩ em là con nhà bình thường, bất kỳ nào địa vị! Hôm nay em cũng chỉ là nhất thời bốc đồng, mới đưa hai bạn học về nhà..."
"Dù , họ cũng sẽ chị, khác càng ." Đại Vĩ .