Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1458: --- Cô ấy còn không biết, đừng hỏi
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:36:05
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoa Chiêu dẫn rời , ông Lưu, bà Lưu và Lưu Hướng Tiền đó hai ngày đều đến ầm ĩ.
Có lẽ ở nhà dưỡng thương.
Nghe khi về, ba đó và Mạnh Tân, Mạnh Kiều mâu thuẫn ngừng.
Lưu Thông vì lý do gì, cuối cùng cũng xuất hiện, dẫn vợ con trực tiếp chuyển về nhà.
Tỷ lệ 5.5 so với 2, đ.á.n.h ngang ngửa, hơn nữa còn chiếm thế thượng phong, hiện tại thời gian đến phiền Hoa Chiêu và những khác.
Hôm đó, Đại Vĩ vội vã từ bệnh viện trở về hét lên: "Mạnh Cường tỉnh ."
Hoa Chiêu gật đầu: "Đi, xem ."
Trong bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong cho Mạnh Cường, tỉnh táo, nhận thức, một cộng một bằng mấy, là ai, tại ở bệnh viện.
Bị Lưu Đại Cần cứa cổ giữa phố.
Không ngốc, mất trí nhớ, tứ chi cảm giác.
Bác sĩ cảm thán một chút về kỳ tích y học, tuyên bố vấn đề gì lớn, dưỡng bệnh một thời gian là thể đồn cảnh sát .
Tề Phi Hồng hỏi bác sĩ: "Khoảng mấy ngày?"
"Một tuần thôi, vết thương lành là , nhưng hoạt động tự do thì đợi một thời gian nữa, và tập luyện." Bác sĩ bộ đồng phục của Tề Phi Hồng, gì nữa.
Chuyện Mạnh Cường , huyện thành lớn, chuyện nhà họ Chu thành đại án, gần như ai cũng .
Có lẽ Mạnh Cường phần lớn thời gian sẽ ở trong tù, cơ hội rèn luyện thì mà đầy.
Bác sĩ khinh thường liếc Mạnh Cường một cái, thèm bố thí cho một ánh mắt nào nữa mà rời .
Hoa Chiêu dẫn Đại Cần bước .
Đôi mắt còn mơ màng của Mạnh Cường thấy Đại Cần lập tức trợn lên, khàn giọng hét: "Sao cô ở đây?"
Cô nên nhốt nhà lao ?
Đã thương đến mức cô thể vẫn còn ở ngoài tự do?
"Hừ." Đại Cần đột nhiên một tiếng: "Anh yên tâm, lát nữa sẽ ở đây nữa, sắp lên máy bay về Kinh Thành !
"Còn , một tuần nữa sẽ tù , nhưng đừng sợ, , bảy tám ông của , đều đang đợi ở trong đó đấy!
"Gia đình các ở trong đó còn thể nương tựa lẫn , tuyệt đối sẽ cô đơn ." Đại Cần .
Mạnh Cường tức giận trợn mắt, một chút cũng tin lời cô .
Làm thể? Dựa cái gì?
Chuyện bọn họ , chỉ cần thừa nhận, ai bằng chứng? Dù cũng ngoài thấy.
vẻ mặt của Đại Cần, một chút cũng giống đùa.
Tề Phi Hồng suy nghĩ của , thế mà phối hợp với Đại Cần : "Cô đúng, cô vô tội, tội là ."
"Cô vô tội chứ?" Mạnh Cường khàn giọng : "Cô thương thành thế ! Bao nhiêu thấy, bao nhiêu thể chứng!"
"Đó là đáng đời." Đại Cần .
Tề Phi Hồng : " bây giờ bác sĩ , , một tuần là khỏi , đây là chuyện nhỏ. Vốn dĩ thể bồi thường cho một ít tiền t.h.u.ố.c men, nhưng xét những chuyện , tiền t.h.u.ố.c men cũng ."
Tề Phi Hồng đầu với Đại Cần: "Tiền t.h.u.ố.c men tiêu thể ghi nợ, đợi tù việc kiếm tiền trả cho cô."
Đại Cần mắt sáng rưng rức, còn thể như ? Vậy thì thật quá !
Cơn tức trong lòng cô vơi một chút.
Mạnh Cường kinh hãi sợ hãi, Tề Phi Hồng hỏi: "Anh là ai? Dựa cái gì mà như ?"
Tề Phi Hồng để ý đến , với Hoa Chiêu và Đại Cần: "Kết quả giám định dây thừng, giẻ lau và chai xì dầu , chuyện nhà họ Chu cơ bản định tội, hai thể ."
Anh ngoài.
Chỉ để hai Mạnh Cường.
Mèo con Kute
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1458-co-ay-con-khong-biet-dung-hoi.html.]
Hoa Chiêu và Đại Cần cũng ở đây tranh cãi với Mạnh Cường, lãng phí thời gian.
Hai cùng Tề Phi Hồng ngoài.
Đại Cần cũng cuối cùng xác định thực sự thể , vui mừng nhảy cẫng lên.
“Cháu, cháu, cảm ơn chú! Khi nào chú Kinh Thành thì gọi cho cháu, cháu sẽ đón chú! Cháu sẽ đón tiếp chú thật chu đáo!” Cô bé mừng rỡ đến líu lo.
Sự hân hoan dễ lây lan.
Tề Phi Hồng mỉm , để ý đến những nhỏ trong lời của cô.
Đại Cần chợt thò tay túi, rút một tấm thẻ, là danh tự , đó ghi tên cô, địa chỉ trường, địa chỉ nhà và điện thoại.
Tề Phi Hồng nhận lấy, nhướng mày: “Chữ thật đấy.”
Đại Cần lập tức càng vui hơn: “ , haha, thật còn kém xa, bằng chữ của chị và rể cháu.”
Anh rể ?
Tề Phi Hồng liếc Hoa Chiêu, từng đến tên Diệp Thâm.
Anh là quân nhân chuyên nghiệp, từng ở cùng đội với Diệp Thâm, chỉ là khi thì Diệp Thâm rời .
những câu chuyện về Diệp Thâm trong suốt những năm phục vụ quân ngũ.
Hai chữ Diệp Thâm gần như là một lời nguyền thể tránh khỏi.
Vốn dĩ định gì, sang Đại Cần: “Vậy , dịp đến Kinh Thành, sẽ tìm cô.”
Đại Cần mừng rỡ khôn xiết: “Được ạ, ạ! Chú nhất định đến nhé! Cháu cho chú Kinh Thành nhiều chỗ vui lắm...
“Về nhà cháu sẽ ngay phương án cải tạo nhà hàng của nhà chú...”
“Có thể chỗ , chú cứ cân nhắc mà , nếu thấy chỗ nào thể sửa, hoặc gọi điện cho cháu, chúng cùng bàn bạc...”
“Tháng 1 là cháu nghỉ , chú cơ hội công tác Kinh Thành dịp Tết ....”
Hoa Chiêu và Đại Vĩ từ lúc nào đến phía hai , theo sát nhưng quá gần.
Đại Vĩ mấy định chen chuyện, đều Hoa Chiêu giữ .
Sau đó cũng nhận , chen hàn huyên nữa, chỉ im lặng quan sát, ánh mắt lấp lánh.
Đại Cần lẽ cuối cùng cũng tự do trở , vui mừng như một đứa trẻ, líu lo ngừng, nụ rạng rỡ như một đóa hoa.
Biểu cảm của Tề Phi Hồng chỉ hờ hững, mặt nở nụ như , thậm chí đáp lời nào.
điều đó ảnh hưởng đến niềm vui của Đại Cần.
Đại Vĩ đầu chị gái.... Chị thế thì đúng là giữ kẽ chút nào!
Hoa Chiêu mỉm lắc đầu.
Đồn cảnh sát nhanh chóng hiện .
Đại Cần ký vài chữ, thế là cô bé thật sự thể .
Tề Phi Hồng tiễn họ đến cửa, phẩy tay coi như tạm biệt, dứt khoát bước trong.
Đại Cần vẫn đó ngây ngô một lúc lâu mới sực tỉnh : “Chúng cũng thôi!”
Đại Vĩ cuối cùng nhịn nữa, : “Anh chỉ là giải quyết vụ án, thể tiện tay giúp em một tay để em khỏi đ.á.n.h đập, chứ ân nhân cứu mạng! Đến mức cảm động như ?”
Mặt Đại Cần cứng , nhưng nhanh tự nhiên trở : “Gì cơ? Anh đang gì ? Em chỉ vui thôi! Em tự do , , vui thôi! Liên quan gì đến ân nhân cứu mạng?”
Đại Vĩ còn thêm.
Hoa Chiêu kéo một cái, : “ , hôm nay thật vui, thôi, mua chút đặc sản địa phương, ngày mai chúng thể về nhà !”
Máy bay taxi, gọi là đến, đuổi là .
Huống hồ thị trấn nhỏ bây giờ còn taxi, chuyến tàu tỉnh thành hôm nay cũng kịp , chỉ thể ngày mai.
Còn tâm tư của Đại Cần, chính cô bé còn , đừng hỏi.