Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1459: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:36:06
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Các hãy chứa chấp
Muốn nhưng dễ dàng như .
Hoa Chiêu, Đại Vĩ và Đại Cần đến nhà ga ngày hôm thì gặp những đang chặn họ.
Ngoài ông lão Lưu và bà lão Lưu , còn ai khác.
Sau một hồi dây dưa cùng Đại Vĩ, khi Đại Vĩ dứt khoát từ chối, Hoa Chiêu sang vệ sĩ: “Mạnh Tân ? Bị đ.á.n.h c.h.ế.t ? Chưa c.h.ế.t thì khiêng nó đến đây.
“Nói với nó là 10 tệ một cái, chắc nó bò đến.”
Để Mạnh Tân đối phó với hai .
Hoa Chiêu bây giờ cảm thấy chiêu quá hữu hiệu!
Mặt ông lão Lưu và bà lão Lưu cứng , nếu vì quá sợ Hoa Chiêu, chắc bây giờ họ dùng đờm đặc để dìm c.h.ế.t cô !
Đại Vĩ thở dài, khuyên nhủ: “Ông bà ơi, ông bà về , tuy ông bà là ông bà nội cháu, nhưng ông bà con trai, còn cháu đích tôn và chắt trai yêu thương nhất, đừng nghĩ đến chuyện về Kinh Thành với cháu.
“Điều đó là thể, ông bà đối xử với cháu như thế nào ông bà quên ? Chúng cháu mấy tuổi ông bà đuổi cháu và chúng cháu , khi đó còn ký thỏa thuận cắt đứt quan hệ, ông bà còn nhận tiền nữa.
“Mà bây giờ căn nhà chúng cháu ở đều là cháu mua, chúng cháu ăn uống dựa cháu, mà bây giờ ông bà đến nhà con dâu cũ ông bà đuổi ly hôn để dưỡng lão, lý nào như ?”
“Ồ~~” Những xem náo nhiệt nãy giờ cuối cùng cũng hiểu chuyện.
Trước đó, hai ông bà lão đáng thương cầu xin đứa cháu trai tiền đồ chứa chấp họ để dưỡng lão, Đại Vĩ từ chối, họ còn cho rằng Đại Vĩ bất hiếu.
Bây giờ rõ , hóa con dâu ly hôn, đó còn cắt đứt quan hệ với cháu trai, mà còn bám víu đến, đúng là vô mà.
“Hơn nữa, cháu cam kết mỗi tháng sẽ cho ông bà 30 tệ tiền dưỡng lão, tuyệt đối giữ lời.” Đại Vĩ lập tức rút 30 tệ từ túi đưa cho họ.
Mèo con Kute
“Đây là tiền tháng đầu tiên, mỗi tháng ngày mùng 3, khi cháu nhận lương, cháu sẽ gửi cho ông bà, ông bà nhớ chú ý nhận nhé.”
“Oa! 30 tệ!”
“Một tháng.”
“Thật ít .”
“Xấu hổ quá, mới chỉ cho bố 5 tệ.”
“5 tệ cũng ít , cả năm mới cho 50 tệ.”
Mọi lập tức bàn tán xôn xao.
Còn những cảm thấy hổ hơn, kết hôn hơn mười năm , một xu cũng thể đưa cho cha , còn để cha bù lỗ, thấy cảnh tượng mắt lập tức ngưỡng mộ.
Ngưỡng mộ Đại Vĩ tiền, ngưỡng mộ ông lão Lưu và bà lão Lưu phúc.
Cũng mắng họ đủ.
Lúc , khá thích xen chuyện của khác... đặc biệt là khi xen chuyện của khác rủi ro.
Bây giờ một bên là hai ông bà lão, một bên là mấy trẻ tuổi, rủi ro gì, lập tức lên tiếng chỉ trích bà lão Lưu và ông lão Lưu.
“30 tệ một tháng, ít , đủ là .”
“ , mặt mũi đến nhà con dâu cũ ăn ở? Chẳng lẽ con dâu cũ phát đạt ? là , mấy đứa trẻ ăn mặc , cái là văn minh.”
“Thế cũng , ý là lúc đuổi khỏi nhà, nếu là thì mặt mũi , đối phương phát đạt càng tránh xa, đừng là để dưỡng lão, cả đời cũng gặp mặt! Ngượng chín mặt!” Có giọng điệu mỉa mai.
Ông lão Lưu và bà lão Lưu thể đến mức ngượng chín mặt, hoặc là câu “10 tệ một cái” của Hoa Chiêu phát huy tác dụng, hai cúi đầu lùi khỏi đám đông, bỏ .
Tàu hỏa vặn ga, Đại Vĩ bóng lưng của họ thở dài, đó xách mấy túi đặc sản to nhỏ do Hoa Chiêu mua, chen lên tàu.
Mấy đều để ý, một bóng nhỏ bé đang theo họ.
Mọi đều bắt chuyến tàu , đều cùng một hướng, gì đáng để ý .
Ánh mắt đổ dồn lên Hoa Chiêu cũng đến hàng trăm, Hoa Chiêu cũng để ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1459.html.]
Cho đến khi họ đến tỉnh thành, xuống tàu, chuẩn xe đến sân bay.
Phía chợt la lên chạy đến: “Anh ơi! Chị ơi! Đợi em với!”
Mấy đều nghĩ rằng đó là gọi , nhưng tò mò đầu , lập tức sửng sốt.
Hoa Chiêu nhận cô bé đang chạy đến, nhưng Đại Vĩ và Đại Cần thì nhận .
“Tiểu... Nguyệt? Sao em ở đây?” Đại Cần kinh ngạc .
Đây là con gái của góa phụ Chu và Lưu Hướng Tiền, Lưu Nguyệt.
Đại Cần ấn tượng sâu sắc về cô bé, nhưng dù cũng là em gái cùng cha khác của , cô bé quan sát kỹ hình dáng của cô bé, bây giờ thì nhận .
Chỉ là Lưu Nguyệt bây giờ trông t.h.ả.m hại hơn nhiều so với ngày đầu gặp mặt, quần áo bẩn thỉu, tóc tai bù xù, mặt mũi cũng lấm lem, giống như đứa trẻ nhặt rác theo ông lão Lưu và bà lão Lưu .
“Em chỗ nào để , em nhà, họ đều cần em! Đều đ.á.n.h em! Không cho em cơm ăn! Oa!~” Lưu Nguyệt lớn.
Lập tức thu hút một lượng khán giả mới.
Hoa Chiêu đẩy vành mũ và kính râm mặt, bây giờ hai thứ trở thành vật bất ly của cô, giữa mùa đông cô cũng đeo kính râm.
Nhờ mà cô tránh ít rắc rối.
Đại Vĩ và Đại Cần đều nguyên tại chỗ, , mặt hai đều hiện rõ sự khó xử và phiền muộn.
Những lời Lưu Nguyệt , họ tin.
Gia đình họ Lưu và họ Chu bây giờ đang náo loạn như , Lưu Nguyệt mang dòng m.á.u của cả hai bên nên kẹt ở giữa thật khó xử.
Người nhà họ Lưu thấy cô bé là nhớ đến góa phụ Chu, coi cô bé là kẻ thù, Mạnh Tân và Mạnh Kiều thì ngược , cũng thấy cô bé mắt.
, bọn họ cô bé cũng mắt!
Sự kinh ngạc của Đại Cần biến mất, cô bé nghiêm mặt : “Nhà em vẫn còn, trong nhà còn cha ruột, ông bà nội ruột, theo bọn chị thì tính là ? Mẹ chị ruột của em!”
Nói thẳng thì là tình địch!
Mặc dù tình cảm, nhưng nếu ngày đó góa phụ Chu, Lưu Hướng Tiền bây giờ thể vẫn là cha của cô bé, cô bé vẫn sống chung với ông mỗi ngày....
Thôi bỏ , vẫn nên cảm ơn góa phụ Chu.
Lưu Nguyệt : “ chị là chị gái của em mà...”
Khóc đến mức những xung quanh cũng cảm thấy xót xa.
họ mối quan hệ giữa mấy nên khuyên can.
Mối quan hệ như thật sự khó mà khuyên.
Đại Cần hề lay chuyển : “Bên đó em còn 3 ruột, 1 chị ruột, và cả cha ruột, ông bà nội ruột, chị nghĩa vụ lo cho em! Chị mới 18 tuổi, vẫn còn là học sinh, bản chị còn lo xong nữa là.”
Sức mạnh của dư luận, cô bé cũng sẽ cách sử dụng.
Mọi lập tức đồng cảm với Đại Cần, đúng , 18 tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, thể nuôi thêm một đứa trẻ khác?
Để vợ cũ của cha ruột nuôi càng lý.
Tiếng của Lưu Nguyệt chợt ngừng, yếu ớt về phía Đại Vĩ.
Đại Vĩ phát điên lên vì phiền phức, nhưng tranh luận với một cô bé 11 tuổi, nên gì, đầu giả vờ thấy cô bé.
Lưu Nguyệt Hoa Chiêu.
“Đừng , với cô chẳng chút huyết thống nào cả.” Hoa Chiêu .
Lưu Nguyệt Đại Vĩ, yếu ớt kêu lên: “Anh ơi.... Em ăn nhiều, mỗi ngày chỉ cần một cái bánh bao là , em còn thể học, ngoài tìm việc , tiền kiếm đều đưa cho , chị chứa chấp em một chút ạ... Em đ.á.n.h c.h.ế.t...”
Mấy ngày nay cô bé âm thầm quan sát kỹ , Đại Vĩ là hiền lành nhất, mềm lòng nhất.