Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1469: Diệp Thâm trở về ---

Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:36:22
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mặc dù sức khỏe của ông nội từ lâu, Hoa Chiêu cũng từng , đó chỉ là kéo dài ngày tháng thôi, nhưng cô nếu thì thể kéo dài một hai năm!

 

Nếu thì cũng vài tháng chứ!

 

Vậy mà kết quả, mới về nước mấy ngày, mấy ngày thôi! Ông còn nữa !

 

Tất cả là do Hạ Hồng Anh gây !

 

Chẳng việc gì mà cứ chèo thuyền!

 

Diêu Lâm coi Hoa Chiêu như cháu gái ruột, còn coi Diệp Thư còn hơn cả cháu gái ruột...

 

Ông nội ruột của Diệp Thư thì nghiêm nghị ít , công việc bận rộn, đối xử với mấy đứa cháu cũng nghiêm khắc.

 

Không giống như Diêu Lâm, cưng chiều nhân từ.

 

Diệp Thư đôi khi cảm thấy, đây mới chính là "ông nội" thực sự.

 

Thế mà ông nội một phụ nữ kéo xuống nước, mất!

 

Cô sẽ bỏ qua cho cô !

 

“Chuyện , chúng hỏi ông nội , rốt cuộc là chuyện gì.” Hoa Chiêu .

 

Những chuyện như liên tục "ngẫu nhiên" gặp gỡ, mời chèo thuyền, cố ý ngã xuống nước, tất cả đều là suy đoán của Hoa Chiêu dựa một câu của Phương Hải Tinh.

 

Tình hình thực tế rốt cuộc thế nào thì cả ba trong cuộc đều rõ.

 

Hạ Hồng Anh vài câu, chắc chắn đáng tin.

 

Hoa Chiêu cùng Diệp Thư tìm Hoa Cường.

 

Diêu Lâm qua đời, Hoa Cường cũng đau buồn.

 

Hơn nữa ông khách, cần ở hàng ghế đầu, cũng cần xã giao, đến bữa ăn, ông chỉ ăn vài miếng đơn giản trong phòng .

 

Dạ dày cũng , ăn .

 

Khi Hoa Chiêu và Diệp Thư đến, họ thấy bàn ăn của ông gần như động đũa, chỉ một bát cháo gạo vơi một nửa.

 

Phương Hải Tinh bên cạnh, môi khô khốc vì khuyên can, nứt nẻ từng đường, vẻ mặt đầy lo lắng.

 

“Ông nội, ông vẫn ăn , đúng lúc, cháu và chị nãy cũng ăn, cùng ăn một chút , cô Phương giúp cháu múc một bát cơm.” Hoa Chiêu .

 

“Ôi! Được .” Phương Hải Tinh vui vẻ chạy nhanh bếp, động tác đó toát lên sự hân hoan.

 

Cô đến nhà họ Diệp bảo mẫu mấy năm, đây là đầu tiên cô gặp Diêu Lâm, chỉ mới ở cùng mấy ngày.

 

Diêu Lâm mất cô cũng thấy thoải mái trong lòng, nhưng là đau buồn đến mức nào thì thật là khó cho cô.

 

So với việc Diêu Lâm mất, việc Hoa Cường mấy ngày ăn cơm, gầy một vòng càng khiến cô đau lòng hơn.

Mèo con Kute

 

Niềm vui và nỗi buồn của con lúc nào cũng tương thông.

 

Hoa Chiêu bóng lưng Phương Hải Tinh, với Hoa Cường: “Ông nội, cô Phương chăm sóc ông chứ ạ?”

 

Nhìn thấy Hoa Chiêu, tâm trạng của Hoa Cường lúc nào cũng lên.

 

Ông gật đầu: “Thật sự là, mấy năm nay nhờ Tiểu Phương, ông cũng sống cuộc sống của một ông chủ lớn, cơm bưng nước rót, đúng là hưởng phúc .”

 

“Cái là nhờ Tiểu Phương ? Là nhờ cháu mới đúng chứ?” Hoa Chiêu .

 

, đúng , nhờ cháu.” Hoa Cường , vẻ u ám mặt tan biến, trở nên thư thái hơn.

 

Mấy ngày nay Hoa Chiêu để ý đến ông nội, cô liên tục ở bên cạnh Diêu Lâm để duy trì sự sống cho ông, giúp ông đợi đến khi Diêu An đến.

 

Bây giờ Diêu Lâm thanh thản, cô cũng còn gì hối tiếc, vội vàng đến an ủi ông nội.

 

Ông nội tuổi cao hơn, chịu nổi cảnh già bên cạnh qua đời, cô dỗ dành ông.

 

Hoa Chiêu bắt đầu pha trò.

 

Hoa Cường quả thật vui vẻ hơn nhiều, nhưng ông : “Không cần gượng để chăm sóc cảm xúc của ông , ông yếu ớt đến thế, ông nội trải qua nhiều sinh t.ử trong đời hơn cháu cả mấy kiếp cộng , ông nghĩ thông , buồn nữa .”

 

Điều thì đúng.

 

Hoa Chiêu nghĩ rằng chỉ cần cô xuyên đến thời chiến loạn nữa, thì về khoản "trải qua sinh tử" chắc chắn cô thể vượt qua ông nội.

 

Vậy thì cô chuyện chính thôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1469-diep-tham-tro-ve.html.]

“Ông nội, hôm đó rốt cuộc là tình hình thế nào? Ông thấy Hạ Hồng Anh và Lâm cùng rơi xuống nước, là t.a.i n.ạ.n là cố ý?” Hoa Chiêu hỏi.

 

Đây là vấn đề quan trọng nhất.

 

Vẻ mặt Hoa Cường lập tức sa sầm xuống, mang theo sát khí: “Ông ở ngay phía hai họ, chắc chắn là cô cố ý. Cô cứ dậy, ông cảnh cáo cô mấy , cô cứ , giả vờ giả vịt tìm đủ cớ để lên, lật thuyền.”

 

Hoa Cường kể sự việc xảy .

 

Diệp Thư xong tức đến mức bật dậy, lập tức tìm Hạ Hồng Anh tính sổ.

 

“Ngồi xuống, bình tĩnh .” Hoa Chiêu .

 

“Cậu Lâm c.h.ế.t vì đuối nước, bây giờ em kiện thì pháp luật cũng về phía em .” Hoa Chiêu .

 

“Vậy thì cứ thế mà bỏ qua ?” Diệp Thư tức giận .

 

“Đương nhiên là .” Hoa Chiêu : “Cái chúng là cho cô một bài học, chứ gây náo loạn, gây náo loạn công khai ngược sẽ khiến cô thoát dễ dàng hơn, khó xử lý.”

 

Không c.h.ế.t vì đuối nước, mà là do bệnh cũ tái phát, hoặc thậm chí là tức mà c.h.ế.t, pháp luật thời điểm đều ủng hộ.

 

Có câu là "tức c.h.ế.t đền mạng".

 

lấy lý do ông Diêu Lâm thổ huyết cuối cùng để chuyện cũng .

 

Nếu họ tìm Hạ Hồng Anh gây sự, cô chỉ cần cố ý là thể thoát .

 

, cho cô một bài học!” Diệp Thư xuống.

 

Nếu Hoa Chiêu rằng sức khỏe của ông nội vấn đề lớn, cô bây giờ nhất định sẽ bắt Hạ Hồng Anh đền mạng!

 

bây giờ: “Không lấy mạng Hạ Hồng Anh , nhưng bài học thì thể nhẹ nhàng.” Diệp Thư đỏ mắt .

 

Mấy đứa con của cô mất ông cố ngoại, mấy đêm nay đều ngủ ngon, thường xuyên thức giấc.

 

Rồi cô cũng theo.

 

“Chị .” Hoa Chiêu : “Em ý tưởng gì cũng thể đề xuất.”

 

“Em vẫn nghĩ .” Diệp Thư .

 

Mấy ngày nay cô vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề , nhưng luôn cảm thấy đủ, phù hợp, hoặc là quá nhẹ hoặc là quá nặng.

 

“Chị nhiều ý , chị giúp em nghĩ với.” Diệp Thư .

 

Hoa Chiêu gật đầu: “Cái xem, Hạ Hồng Anh cái gì nhất.”

 

Muốn cái gì nhất, thì hãy để cô mất cái đó.

 

Buổi tối, khi tiễn tất cả khách khứa về.

 

Người nhà họ Diệp cũng nghỉ ngơi, Hoa Chiêu, Diệp Thâm, Diệp Thư, Diêu Khôn, Diệp An, luân phiên canh linh cữu.

 

Trong thời điểm nghiêm túc như , Hoa Chiêu nhiều với Diệp Thâm, hai cũng canh linh cữu lệch giờ , Hoa Chiêu chỉ canh một lát để Diệp Thâm đuổi , việc là của đàn ông.

 

Ngày hôm , an táng, đãi khách, thứ đều bận rộn.

 

Diêu An, Diêu Khôn và Diệp Thư ngay trong ngày mang hài cốt của Diêu Lâm về quê an táng.

 

Đến tối, chuyện kết thúc, Hoa Chiêu và Diệp Thâm cuối cùng cũng trở về phòng.

 

Chuyện buồn nhắc nữa, Hoa Chiêu hỏi Diệp Thâm về những chuyện ở bên đó, thuận lợi .

 

“Đều cả, đừng lo.” Diệp Thâm từng chút một giúp Hoa Chiêu lau tóc, thích cảm giác mái tóc cô trượt qua kẽ ngón tay .

 

Hoa Chiêu cũng hỏi nhiều, mấy đứa trẻ đều đang ở trong phòng.

 

Mấy ngày nay chúng cũng sợ hãi lắm, đây là đầu tiên chúng trải qua sự sinh t.ử của , đầu tiên "cái c.h.ế.t" là gì.

 

Chỉ cần ngoài, ba đứa nhỏ sẽ dính lấy Hoa Chiêu, ôm lấy đùi cô, ngẩng đầu cô, thỉnh thoảng thốt một câu: “Mẹ ơi, đừng c.h.ế.t.”

 

Câu lặp lặp bao nhiêu , Hoa Chiêu cảm động xót xa.

 

Ngay cả Tiểu Thận Hành, dường như cũng còn là đứa trẻ sợ trời sợ đất nữa.

 

Cũng mấy câu: “Mẹ ơi, con c.h.ế.t.”

 

Hoa Chiêu an ủi chúng hết đến khác, rằng sẽ trường sinh bất lão, mấy đứa nhỏ mới hé nụ .

 

Bây giờ mấy đứa đều dán chặt Diệp Thâm, bố , cuối cùng cũng nở nụ .

 

 

Loading...