Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1472: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:36:25
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Họ rốt cuộc gì?
Đến lượt Uông Phi Phi căn tin , cô dường như vô tình cạnh Đại Vĩ.
Dù mỗi ngày cô cũng "tình cờ" gặp Đại Vĩ vài , với vài câu.
Đèn nhà cô hỏng một , ống nước tắc một , Uông Phi Phi đều nhờ Đại Vĩ giúp.
Đại Vĩ đều khéo léo từ chối.
Nếu Hoa Chiêu cảnh báo , Đại Vĩ chắc chắn hăm hở ...
"Cậu thấy Uông Phi Phi ? Cô tìm gì?" Đại Vĩ kìm tò mò hỏi.
"Không gì, cô chỉ giả vờ quen, bắt chuyện với , đến nhà, hoặc tiếp tục qua với ." Hoa Chiêu .
Chân tướng bắt chuyện cô vẫn phân biệt rõ ràng, trong đáy mắt Uông Phi Phi ẩn chứa sự toan tính.
Đại Vĩ lập tức xụ mặt, tức giận: "Rốt cuộc là ai chứ! Sao ngay cả cô cũng lợi dụng!"
Gia cảnh Uông Phi Phi tầm thường như , chắc chắn là lợi dụng để tiếp cận và Hoa Chiêu.
xong liền sực tỉnh, ngoài nhà họ Uông , hẳn còn ai khác.
Cuộc đối đầu của các thế lực lớn... thật sự hiểu.
Uông Phi Phi tiếp cận , thì thể đạt gì?
Hoa Chiêu lắc đầu, những thứ thể đạt là quá nhiều.
Tuy nhiên, cô nhận Đại Vĩ vẫn từ bỏ.
Cũng thôi, là mối tình đầu của nhóc ngốc nghếch đó mà, c.h.ế.t chóc kiểu , mà cam tâm .
"Rốt cuộc là cố ý bắt chuyện, chỉ là tình cờ gặp gỡ, cứ xem diễn biến tiếp theo sẽ rõ." Hoa Chiêu .
"Xem thế nào?" Đại Vĩ hỏi.
"Cứ xem gần đây còn gặp cô nữa ." Hoa Chiêu .
Kinh thành lớn thế , Hoa Chiêu thường xuyên ngoài, nếu còn thể "tình cờ" gặp , thì đúng là gặp ma .
Hoa Chiêu vỗ vai Đại Vĩ rời .
Đến lúc đó, cần cô nhiều, Đại Vĩ sẽ từ bỏ thôi.
Lần Hoa Chiêu nghĩ sai, "tình cờ" gặp Uông Phi Phi nữa cô, mà là Trương Quế Lan.
Diêu Lâm gặp chuyện, Trương Quế Lan nhận tin cũng trở về tiễn ông chặng đường cuối. Hiện cô vẫn ở nhà cùng các cháu ngoại, về Bành Thành.
Vốn dĩ tối hôm đó Trương Quế Lan hứa bắp rang bơ cho ba đứa nhỏ, nhưng đến giờ cơm, cô gọi điện qua vì đang ở nhà tiếp khách.
Hoa Chiêu điện thoại, cũng nghĩ nhiều.
Khi Trương Quế Lan mở nhà hàng ở Kinh thành cũng quen vài bạn. Những là vì nhà họ Diệp, vì bản Trương Quế Lan, dù cũng chơi khá với cô.
Mỗi về Kinh thành, Trương Quế Lan luôn tụ tập với họ, khi là ăn uống, dạo phố, hoặc leo núi, chơi suối.
khi chuẩn gác máy, Hoa Chiêu thấy tiếng Tiểu Cần ở đầu dây bên , tò mò hỏi một : "Chị Phi Phi, chị với con là bạn học cũng là đồng nghiệp ?"
Hoa Chiêu thấy câu trả lời, điện thoại Trương Quế Lan ngắt.
Hoa Chiêu...
Cô cầm điện thoại, ngẩn . Cô truyền dị năng dây điện thoại, "len lỏi" qua đó xem tình hình bên .
Mèo con Kute
Nghĩ là !
Cô nắm chặt điện thoại trong tay , thật sự truyền dị năng thấu thị đó.
Dị năng như dòng điện, thật sự lưu chuyển trong đường dây điện thoại.
đường dây điện thoại quá lộn xộn... Từ nhà cô đến trạm gốc, cô còn tìm thấy phương hướng nữa.
Dị năng rốt cuộc tín hiệu vô tuyến, dù chức năng kết nối và thể lưu chuyển trong đường dây điện thoại, nhưng cô thể tìm sợi dây nào dẫn đến nhà Trương Quế Lan.
cảm giác thật kỳ lạ, Hoa Chiêu tùy tiện tìm một sợi dây điện bất kỳ dẫn đến thiết đầu cuối, thấy tình hình của nhà đó.
Sợi dây điện ngẫu nhiên nối một chiếc đèn, cô trực tiếp rõ mồn một tình hình bên trong căn nhà, một gia đình năm đang ăn cơm.
Cô rút dị năng , đổi sang một sợi dây điện khác, là một cột đèn đường, thể rõ một khu vực xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1472.html.]
Lại đổi, là máy giặt của một gia đình.....
Hoa Chiêu như tìm thấy đồ chơi mới, chơi chán.
Tuy nhiên, vài phút , đầu cô liền choáng váng.
Không ngờ thao tác như tiêu hao nhiều dị năng và tinh thần lực.
Cô vội vàng buông điện thoại tay.
"Có chuyện gì ?" Diệp Thâm từ bên ngoài bước , thấy sắc mặt tái nhợt cùng động tác nóng vội của cô, liền căng thẳng hỏi.
Lời dứt, xuống bên cạnh cô. Hoa Chiêu thấy một trận choáng váng, cả liền ngã lòng .
Sợ đến mức cô lập tức ngoài: "Cẩn thận để khác thấy!"
Cô đang thấy bảo mẫu Lý Tẩu theo Diệp Thâm định bước , dường như tìm cô gì đó, vặn thấy cử chỉ của hai .
Đầu Lý Tẩu "xoạt" một cái lệch , chân cũng khựng , liền đổi hướng tiếp tục bước .
Động tác mạnh đến mức Hoa Chiêu còn sợ bà trẹo cổ.
"Anh xem!" Hoa Chiêu vội vàng vỗ Diệp Thâm.
"Vậy thì đổi chỗ khác." Diệp Thâm nhẹ nhàng dậy, ôm cô phòng trong.
Đây là phòng ngủ của họ, ai sẽ dòm ngó đây.
Hoa Chiêu càng sốt ruột hơn: "Trời còn tối mà!... Lại còn để Lý Tẩu thấy, dễ khiến hiểu lầm! Không chút nào."
Nếu là đây, tối thì cứ tối, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm, nhưng bây giờ vẫn lúc.
"Anh chỉ xem em , nếu việc gì thì lát nữa sẽ ngoài." Diệp Thâm cúi đầu .
Nói xuống, Hoa Chiêu vẫn đùi .
Người ngoài thấy, Hoa Chiêu đương nhiên cũng từ chối nữa.
Lười biếng gọn trong lòng .
"Em , chỉ là ừm... phiền lòng một chút."
Không gì thì Diệp Thâm chắc chắn tin, cô vẫn gì đó.
"Vì chuyện gì mà phiền lòng? Cứ , giải quyết cho." Cằm Diệp Thâm khẽ cọ đỉnh đầu cô.
"Chẳng vì nhà họ Uông , tay thọc quá sâu, vươn tới cả Đại Vĩ ."
Cô kể cho Diệp Thâm về sự đáng ngờ của Uông Phi Phi.
"Nhà họ Uông..." Diệp Thâm : "Người đông, quả thật chút phiền phức."
Trước đây phế một đứa cháu trai của Uông lão đại, nhưng gần như vô dụng.
Đối phương đau lòng một lát, nhanh liền quên mất đứa cháu , dồn sức các đứa con trai khác.
Người đông thì thật , các ngành nghề, các bộ phận, lĩnh vực nào cũng bóng dáng nhà họ Uông.
Không như nhà họ Diệp, chỉ vài .
"May mà chính sách kế hoạch hóa gia đình ." Hoa Chiêu đột nhiên : "Để họ giảm dân mạnh! Haha."
Bây giờ công chức dám sinh nhiều con, sinh thêm một đứa là hủy hoại tiền đồ cả nhà, đáng sợ đến mức đó.
Nhà khác lo, nhưng nhà họ Uông, những kẻ nếm trải lợi ích của việc đông đông thế, thì lo c.h.ế.t thôi.
"Bọn họ rốt cuộc gì?" Hoa Chiêu hỏi: "Em cứ tưởng chúng thể miễn cưỡng hòa bình chung sống , chẳng lẽ vẫn là vì rượu thuốc?"
Kể từ trở mặt, hai gia đình ngầm đấu đá vài chiêu gay gắt. Sau khi nhà họ Uông tổn thất vài liền trở nên ngoan ngoãn, gần đây ba năm năm bất kỳ động thái nào.
Cô còn tưởng họ yên phận.
Diệp Thâm gật đầu: "Uông lão gia t.ử sắp qua khỏi ."
Trong nhà một già như một báu vật, đặc biệt là loại nguyên huân , nếu mất , cả gia tộc sẽ mất một nửa chỗ dựa.
"Sắp nữa ... Vậy thật đáng tiếc, nhưng tiếc là em cũng chẳng cách nào cả." Hoa Chiêu vẻ tiếc nuối, nhưng khóe môi cong lên.
Nỗi buồn vui của con ... thật trớ trêu.