Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1483: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:36:37
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cánh tay còn cứu ?
Bác sĩ đưa đến chắc chắn là quen đáng tin cậy.
lúc , Uông Bằng , bác sĩ cũng ngẩn .
“Cắt ? Phá hủy dây thần kinh? Cái …” Bác sĩ Uông Phi Phi một cái, một cô gái khá xinh , phế một cánh tay, thật đáng tiếc.
“Dây thần kinh hỏng thì thể nối , cánh tay sẽ thành đồ bỏ , các nghĩ kỹ nhé.” Bác sĩ bụng khuyên nhủ.
“Nghĩ kỹ .” Uông Bằng lập tức .
Dù cũng tay của , đau.
Tay Uông Phi Phi run lên, rõ ràng là do dự.
Uông Bằng lập tức cô: “Cháu nghĩ kỹ nhé, cơ hội khó , nắm bắt , cả đời cháu sẽ định, tay phế cũng đút cơm đến tận miệng. Không nắm bắt , cháu chỉ là một phế vật, một cánh tay thì ích gì?”
Uông Phi Phi vẫn rụt rè, nếu tay, cô ít nhất vẫn còn công việc.
Mẹ đúng, chữ thể giúp cô thăng chức tăng lương, tay phế, cả cô cũng phế , cả đời chỉ bưng rót nước thôi.
Dù thì thư ký nào mà chữ? Không chữ thì gọi là thư ký kiểu gì?
“Được , , quên mất chuyện gia đình hứa với cháu ? Vừa nãy cấp với , tay cháu phế, gia đình sẽ bồi thường cho cháu.” Uông Bằng .
Còn bồi thường thế nào, .
Trước mặt ngoài, Uông Phi Phi cũng dám hỏi.
Bác sĩ cúi đầu, coi như thấy, quan tâm.
Uông Phi Phi c.ắ.n răng, đưa tay .
Cơ hội quả thực khó , nếu Đại Vĩ thích cô, chỉ thể để cảm thấy .
Tuy rằng nếu cho cô thêm vài tháng, cô tự tin thể chinh phục Đại Vĩ, khiến cam tâm tình nguyện cưới cô, nhưng thời gian mà nhà họ Uông đưa khá gấp, nhiều nhất thể quá 2 tháng.
Vậy thì còn cách nào khác.
“Thật sự nghĩ kỹ chứ?” Bác sĩ hỏi: “Dây thần kinh đứt thì thể nối .”
“Ai thế?” Uông Bằng lập tức phản bác: “Không Hoa Chiêu tạo t.h.u.ố.c nối dây thần kinh ? Đã chữa khỏi cho cả hai đó?”
“ tin.” Bác sĩ lập tức .
Ông học y 20 năm, quá rõ hậu quả của việc dây thần kinh đứt, t.h.u.ố.c nối dây thần kinh ư? Mặc dù tin đồn rầm rộ, nhưng ông từng tận mắt chứng kiến, căn bản tin.
Có lẽ dây thần kinh của hai căn bản đứt, chỉ là nâng đỡ Hoa Chiêu thôi.
Ông quá rõ những nịnh bợ thể đến mức nào, đen cũng thể thành trắng, dù ông cũng tin.
“Ông tin tùy ông.” Uông Bằng chút bực bội: “ chỉ hỏi ông , để khác ? Giống như đây cô thương nghiêm trọng đến thế?”
Mối quan hệ chắc chắn đủ thiết, Uông Bằng hề che giấu mục đích của .
Bác sĩ ngạo mạn : “ đương nhiên , nếu các thực sự quyết định như , thì sẽ tay, nhưng hối hận đừng tìm , nối , ai nối thì các tìm đó !”
Mèo con Kute
“Nhanh lên , đừng lề mề.” Uông Bằng thúc giục.
Bác sĩ Uông Phi Phi một cái, thấy cô từ chối, khuyên nữa, với Uông Bằng: “Giữ chặt cô , đừng để cô động đậy.”
Uông Bằng giữ chặt Uông Phi Phi, hỏi: “Sao? Ông mang t.h.u.ố.c mê ?”
“Đương nhiên là mang, thứ đó đều lượng, dễ mang ngoài, dùng báo cáo, báo cáo ?” Bác sĩ đáp trả.
Điều tuyệt đối thể.
Vì chỉ thể để Uông Phi Phi chịu khổ .
Uông Phi Phi lúc mới chuyện gì sắp xảy , mặt tái mét.
“Bịt miệng cô .” Bác sĩ .
Uông Bằng vợ một cái, vợ lập tức tìm một chiếc khăn, đợi Uông Phi Phi gì nhét đầy miệng cô, đảm bảo cô thể kêu lên .
Bác sĩ nắm lấy tay Uông Phi Phi, từng chút một gỡ những sợi chỉ khâu, đó dùng sức bẻ, vết thương mới lành nứt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1483.html.]
Bàn tay vung d.a.o xuống, cắt một nhát, chỉ một nhát rời .
Máu tươi b.ắ.n tung tóe.
Uông Phi Phi lập tức kêu t.h.ả.m một tiếng, cho dù khăn bịt miệng vẫn thể thấy tiếng kêu t.h.ả.m thiết.
Đau hơn nhiều so với thương hôm đó!
Uông Bằng lập tức nhỏ giọng quát: “Đừng kêu, kêu cái gì? Kêu đến, cháu sẽ chịu tội vô ích thôi.”
Uông Phi Phi kiên cường, lập tức phát tiếng động nào nữa, chỉ mồ hôi lạnh trán chảy ròng ròng, tay cũng run như cày sắn.
Khâu , còn khâu những lỗ kim ban đầu, điều khá khó.
vị bác sĩ dù cũng tay nghề, nửa tiếng liền tuyên bố xong việc.
Uông Phi Phi đau đến mức run rẩy.
Bác sĩ lúc mới nhớ cho cô mấy viên t.h.u.ố.c giảm đau…
Uông Phi Phi ông bằng ánh mắt vô hồn.
“Đừng , liên quan đến , tự cháu chọn mà.” Nói xong, ông thu dọn dụng cụ, đầu bỏ .
Uông Bằng cũng tiễn, mà với Uông Phi Phi : “Chú xin chúc mừng cháu nhé, đến lúc đó khổ tận cam lai, sống một cuộc sống sung sướng, đừng quên sự giúp đỡ của chú hôm nay.”
“Cháu cảm ơn chú.” Uông Phi Phi tái mặt .
“Bước tiếp theo cháu nên gì ạ?” Cô hỏi.
“Dưỡng thương, đợi bác sĩ xác nhận thể khỏi , tìm Lưu Đại Vĩ, nhờ chị chữa cho cháu, là bôi một loại t.h.u.ố.c cao, cháu bôi xong lập tức tìm cơ hội lấy cho chú, đó vết thương lành, tay phế, thì thể bắt Lưu Đại Vĩ chịu trách nhiệm , cái cần chú dạy cháu nữa chứ?” Uông Bằng .
Uông Phi Phi gật đầu, nếu thật sự phế , thì đổ cũng ai gì.
Một cánh tay của cô là sinh viên đại học, giá trị.
“Không còn sớm nữa, cháu mau về , việc gì thì đừng đến đây, việc chú sẽ tìm cháu.” Uông Bằng tiễn khách.
Uông Phi Phi lảo đảo bước .
Hoa Chiêu cũng rời từ cửa sổ phía tường, vỗ vỗ chiếc máy ảnh trong tay, hài lòng rời .
Về đến nhà, Diệp Thâm đang chuẩn ngoài.
“Đi ?” Hoa Chiêu tò mò hỏi.
Diệp Thâm thấy cô thở phào nhẹ nhõm: “Đương nhiên là tìm em, lâu thế mới về?”
Diệp Minh khi cúp điện thoại gọi cho Diệp Thâm, bảo để mắt đến vợ , cô thần thần bí bí, gì.
Lại còn một , mang theo vệ sĩ.
Diệp Thâm vốn tin tưởng bản lĩnh của Hoa Chiêu, ngoài , chắc chắn sẽ ai là đối thủ của cô.
Ngay cả , khi thần lực của Hoa Chiêu bùng nổ phần, một chiêu phá vạn thế, cũng cam bái hạ phong.
Thế nhưng Hoa Chiêu nửa ngày về, chút yên.
“Không gì , lâu như chỉ là đang chờ của đối phương xuất hiện.” Hoa Chiêu hì hì .
Diệp Thâm cũng mỉm : “Có chuyện gì mà vui thế?”
“Đến lúc đó sẽ .” Hoa Chiêu : “Nói cho , giống như tiết lộ nội dung, về sẽ mất .”
Diệp Thâm thích vẻ tinh nghịch của cô, vì cô nên cũng hỏi.
Buổi tối, Diệp Danh tan trở về, cũng hỏi gì.
Hai em thư phòng thì thầm to nhỏ.
Hoa Chiêu hừ một tiếng, xem kìa, hai cũng chuyện giấu cô ? Hóa là huề .
Hai ngày , đến ngày Uông Phi Phi tháo chỉ kiểm tra vết thương ở tay, vị bác sĩ chủ trị khâu vết thương cho cô bỗng ngớ .
Vết thương lành chậm là bình thường, nhưng tại ngón tay của cô cảm giác, thể điều khiển nữa? Rõ ràng đó vẫn còn cử động mà!
“Cháu cũng .” Uông Phi Phi hỏi: “Tay cháu phế ?”