Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1578: Sợ hắn chết quá chậm ---
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:38:24
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoa Chiêu hỏi Tiểu Vĩ: “Em cách gì?”
“Trước đây tuy họ đến Kinh thành hai , nhưng vẫn như mù.” Tiểu Vĩ : “Em sẽ dẫn đường cho họ.”
“Không .” Hoa Chiêu : “Như quá cố ý, nghi ngờ là dụ dỗ. Chuyện tuyệt đối dụ dỗ, nếu trai em sẽ cảm thấy khó chịu.”
Cô vốn nghĩ Tiểu Vĩ cũng sẽ cảm thấy khó chịu... nhưng bây giờ xem hiển nhiên .
Cậu sợ nhà họ Lưu c.h.ế.t quá chậm.
Tiểu Vĩ mặt mũi lạnh lùng, chút ngây thơ cuối cùng gương mặt biến mất.
“Bà góa Chu và con trai bà là đêm đó bàn bạc kế sách trong nhà, lúc đó... ở ngay trong nhà đó, điếc mà...” c.h.ế.t ?
Không thấy gì cả?
Không ngăn cản, báo tin cho chị em họ?
Tiểu Vĩ trút giận, so với ông bà, cha , trai để ấn tượng cho , đương nhiên em gái là thiết nhất.
Hoa Chiêu lẽ gã đàn ông ch.ó má chỉ ngủ say thôi, một tâm hồn rộng lớn, bất kể ban ngày xảy chuyện gì, buổi tối cứ đặt lưng là ngủ.
cô vì biện hộ cho Lưu Hướng Tiền chứ?
Gã đàn ông ch.ó má lẽ thật sự thấy, nhưng mặc kệ.
“Chị, chị yên tâm, em thế nào để dẫn họ bẫy mà họ phát hiện.” Tiểu Vĩ : “Em Lưu Thông là đ.á.n.h tháo đồ cổ, , rơi tay em .”
Thương nhân đồ cổ đại khái chia ba loại, một loại là mở cửa hàng đồ cổ, một năm mở hàng, mở hàng ăn ba năm.
Một món đồ giá trị hàng triệu, hàng chục triệu.
Loại thứ hai là Lưu Thông như , chuyên đ.á.n.h tháo đồ cổ, bản nhiều kiến thức chuyên môn, nhưng thể xem cái gì mới cũ , nông thôn, nhà dân thu mua đồ với giá rau cải.
Bán cho cửa hàng đồ cổ hoặc con buôn đồ cổ.
Nhiều món đồ họ thu mua đều là “đồ bỏ ”, chỉ đáng vài chục, vài trăm tệ, họ thu mua vài tệ, lời.
tất cả các cửa hàng đồ cổ đều thu mua loại “đồ bỏ ” , họ cũng thời gian hỏi từng nhà, còn phân loại để bán.
Họ thích bán cả lô cho con buôn đồ cổ.
Con buôn đồ cổ đó sẽ tự chợ bày bán, hoặc tận dụng các nguồn lực sẵn để bán cho cửa hàng hoặc những chơi thích sưu tầm.
Tiểu Vĩ cũng từng vài đ.á.n.h tháo đồ cổ, đó chuyên tâm trở thành con buôn đồ cổ.
Không đúng, chuyên tâm nhất là học hành... con buôn đều là sở thích nghiệp dư.
Thật sự mà thì cũng coi như đồng nghiệp với Lưu Thông.
“Em định thế nào?” Hoa Chiêu hỏi.
Hai chị em trong góc lầm bầm vài câu, Hoa Chiêu liền vỗ vai để cứ tự do mà .
Có sai sót cũng , vấn đề thì xử lý vấn đề, cũng là một cách rèn luyện.
Tiểu Vĩ về.
Hoa Chiêu vẫy tay về phía bóng tối, Giản Bạch bước .
“Cuối năm chị bận lắm, chuyện em để mắt giúp chị, nếu nó cần vật gì thì em sắp xếp nhé.” Hoa Chiêu .
“Vâng ạ.” Giản Bạch .
Hoa Chiêu gật đầu, dùng giọng quá nhẹ quá nặng với xung quanh: “Chị bữa khuya cho , tan ca nhớ ăn nhé.”
Trong nhà mỗi ngày đều chuẩn bữa khuya cho họ, nhưng đều là bà v.ú cùng lúc bữa tối, ai ăn thì tự bếp hâm nóng, ở đó nồi lò vi sóng.
bà v.ú nấu và bà chủ nấu tuyệt đối cùng một mùi vị!
Tai Hoa Chiêu thính, thấy tiếng xì xào xáo động xung quanh.
Mèo con Kute
Cô vui vẻ về ngủ.
Tiểu Vĩ khi bàn bạc với chị gái, lập tức hành động.
Sáng sớm hôm về nhà .
Thấy một đám đang ăn sáng trong bếp, chào hỏi với vẻ mặt vui phòng chính.
Mở cửa bước , lâu liền vác một cái túi lớn .
Đồ bên trong quá dài, túi đựng hết nên lộ nửa đoạn.
Một cái hộp dài và một cái hộp gỗ dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1578-so-han-chet-qua-cham.html.]
Lưu Thông bây giờ cũng là trong giới, liền nhận , cái hộp là dùng để đựng cuộn tranh, còn cái hộp gỗ đựng gì.
chỉ cái hộp gỗ thôi, là một món đồ cũ .
Sáng sớm tinh mơ vác những thứ ngoài gì? Chẳng lẽ đây là những thứ đáng giá nhất trong nhà?
Lưu Thông thật sự nhịn tò mò, đuổi theo hỏi: “Tiểu Vĩ, đấy?”
Tiểu Vỹ dường như nhiều với , một cách súc tích: "Đi bán đồ."
"Cái gì? Cậu mang theo mấy thứ là để bán ?" Lưu Thông hỏi.
"Không bán , để mà ăn chắc?" Tiểu Vỹ câu như đang chế giễu, cứ thế cúi đầu khỏi sân.
Lưu Thông chẳng buồn ăn cơm, vội vàng đuổi theo.
"Bán ở ? Cậu bán mấy thứ gì chứ?... "
Không thể nào vì bọn họ đến mà cầm đồ để sống qua ngày chứ?
Làm màu!
" bán nó gì? buôn bán cái thì mua nó gì." Tiểu Vỹ nhiều.
Mắt Lưu Thông sáng lên, chút kích động: "Cậu buôn bán cái ? Cậu đang học đại học ?"
Trước đây về quê, Tiểu Vỹ là thời gian rảnh còn cái .
"Liên quan gì đến mà hỏi lắm thế." Tiểu Vỹ vác đồ lên định đạp xe .
Lưu Thông hổ liền phịch xuống yên của : "Anh đến Kinh thành bao giờ, dẫn mở mang tầm mắt ."
Hai ồn ào xa dần, nhà họ Lưu họ cùng biến mất trong ngõ, vui vẻ liếc .
kiêng dè Thạch Dương trong sân nên gì, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Hoa Chiêu giao hết việc cho khác, thật sự buông tay.
Không việc gì thì ngoài mua sắm, hoặc tham gia các buổi tiệc tùng.
Sắp đến Tiểu Niên, ngày thường sum họp, những nhiều ngày nghỉ phép hôm nay đều về nhà.
Người nhà họ Diệp khá đầy đủ.
Diệp Đào dành dụm ngày nghỉ, bắt đầu từ hôm nay nghỉ phép năm nên cũng về.
Diệp An nghĩ mấy năm nay Cát Hồng Miên cũng khá điều, an phận nền cho cô , còn lảng vảng mặt nữa, nên cũng về.
Thật nhớ Kinh thành, nhớ nhà....
Những khác trong nhà họ Diệp, trừ hai đuổi khỏi gia tộc, hai nước ngoài, và một Diệp Thâm, thì những còn đều tề tựu đông đủ.
Hoa Chiêu còn cho tất cả giúp việc nghỉ một ngày.
Nghỉ hôm nay xong, nghỉ tiếp theo sẽ là một ngày Giao thừa, đó đến mùng Ba Tết mới trở việc.
Mấy ngày nếu việc nhà thì cùng .
Ai ai cũng tự lo cho bản , kiểu hầu hạ thì giặt quần áo, ăn cơm.
Hoa Chiêu đóng gói quà Tết cho Phương Hải Tinh : "Nghe mấy đứa cháu của cô đều tìm việc ? Định ở Kinh thành lâu dài , thì thể cứ ở khách sạn mãi , đắt lắm."
Một phòng một ngày 2 tệ, một tháng là 60 tệ.
Phương Hải Tinh thuê cho họ 4 phòng, tiền thuê mỗi tháng là 240 tệ.
Vào thời điểm , tiền thuê 240 tệ một tháng ở thành phố thể thuê một căn nhà lớn 200 mét vuông !
Nếu .
Chắc là , bây giờ thích xây nhà lớn như .
Dù , chủ những căn nhà đó cũng sẽ cho thuê.
Tóm , ở khách sạn là quá xa xỉ.
Ban đầu cứ tưởng nhà họ Phương chỉ đến Kinh thành chơi Tết, gần Tết thì về nhà, vì ở chỗ họ lệ ăn Tết xa nhà.
Ai ngờ mấy đứa cháu của Phương Hải Tinh để chúng tự tìm việc, thế mà chúng cũng thật.
Mà còn tìm thật.
Vậy thì nữa .
Phương Hải Tinh nửa mừng nửa lo.