Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1601: --- Đón năm mới

Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:38:48
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đinh Tân Nguyệt đây trò chuyện với chồng, Hoa Chiêu ngày xưa đặc biệt mập, mập đến mức mà bình thường thể đạt tới.

 

tin.

 

Bây giờ , cũng mang giọng điệu đùa cợt.

 

Nếu Hoa Chiêu mà thật sự mập như thì quá, chắc chắn sẽ thể con dâu nhà họ Diệp !

 

Hoa Chiêu chỉ mỉm , : "Nếu về giảm cân, thì đúng là kinh nghiệm thật."

 

tùy tiện hai ba điều, nhắc cân nặng đây của nữa.

 

Trong nhà họ Diệp, thật chỉ Diệp Thâm tin, những khác trời biển họ cũng tin.

 

Tôn Diễm vội vàng theo chủ đề giảm cân mà trò chuyện, tay vẫn rời khỏi đùi.

 

Cứ trò chuyện mãi, chủ đề dần chuyển sang công việc.

 

Tôn Diễm hỏi: "Với những kẻ chép lậu câu đối của chúng , cứ mặc kệ ?"

 

đặc biệt tức giận về chuyện câu đối chép lậu.

 

Bởi vì nhà đẻ cô bây giờ đang kiếm tiền nhờ bán câu đối.

 

Việc kinh doanh của Hoa Chiêu và Đường Phương Hà cô vốn để nhúng tay , nhưng nhà cô bán thì thành vấn đề.

 

Mấy năm nay tiền lớn kiếm , tiền nhỏ kiếm ít, trong nhà sớm mấy hộ vạn nguyên .

 

Điều khiến cô thể diện ở nhà đẻ.

 

năm nay, xuất hiện hàng chép lậu, ảnh hưởng đến những bán như họ quả thực quá lớn.

 

Thực dân thường ở yêu cầu cao về chất lượng, miễn là trông , chữ thì y hệt , giá rẻ một nửa, dĩ nhiên là mua đồ rẻ hơn!

 

Hàng hóa nhà họ nhập về năm nay, bán hết!

 

Tôn Diễm bây giờ lo sốt vó chuyện mùng hai về nhà đẻ, nhà sẽ khó cô thế nào đây.

 

bây giờ chỉ Hoa Chiêu một câu chắc chắn, chuyện hàng ế quản .

 

Năm nay ảnh hưởng, kiếm ít tiền thì thôi, nhưng năm kiếm chứ?

 

"Chuyện hàng chép lậu, căn bản là quản xuể." Hoa Chiêu : "Thôi thì bỏ qua, quản nữa."

 

Kẻ chép lậu câu đối là xưởng in lớn gì, nhiều là xưởng thủ công gia đình nhỏ.

 

Họ cũng dùng máy móc in câu đối, dùng cách thủ công, chép câu đối , thành khuôn, đó dùng chổi quét một cái là xong.

 

Vừa tiết kiệm đơn giản kiếm tiền.

 

Mà loại xưởng thủ công nhỏ như thế , mọc lên khắp nơi.

 

Vốn dĩ thời đại ý thức chống chép lậu, nhân viên thể điều động nhiều, căn bản là thể bắt hết .

 

Vậy thì kiếm ít một chút .

 

Hoa Chiêu thể buông bỏ, Tôn Diễm thì thể buông, cô cứ trông chờ cái "chút" tiền mà.

 

"Vậy cũng thể để bọn họ dùng chữ của cả miễn phí chứ? Anh cả vất vả lắm mới , chị vẫn luôn với chúng em là quyền sở hữu trí tuệ cũng cần bảo vệ ? Sao bây giờ bảo vệ nữa ."

 

Tôn Diễm chút vội, lời cũng phần gay gắt.

 

Nói xong cô mới phản ứng , vội vàng căng thẳng xin Hoa Chiêu: "Chị dâu hai, em trách chị , em chỉ là nhịn tức giận thôi."

 

"Tức giận chuyện gì?" Diệp Danh tới hỏi: "Anh thấy mấy đứa nhắc đến ?"

 

Anh xuống đó, mấy cô em dâu, chị dâu lập tức thẳng lưng nghiêm chỉnh, dám nhiều.

 

Nghe đây họ một cô em dâu ý đồ với cả, kết quả bây giờ thảm, còn chẳng nữa.

 

Họ dám tùy tiện nảy sinh ý đồ.

 

Diệp Danh thật sự trai....

 

Hai em nhà chú cả là trai nhất nhà họ Diệp, nhưng Diệp Danh thì dễ gần hơn Diệp Thâm một chút.

 

Bây giờ nếu xuống là Diệp Thâm, mấy cô em dâu, chị dâu tìm cớ rời .

 

"Anh cả, là chuyện câu đối chép lậu, chứ ạ?" Tôn Diễm hỏi.

 

"Ồ? Câu đối chép lậu ?" Diệp Danh bất ngờ, hỏi Hoa Chiêu: "Thiệt hại nghiêm trọng ?"

 

"Thật mấy năm nay hàng chép lậu cũng bắt đầu xuất hiện rải rác , chẳng qua năm nay bùng phát dữ dội, một phát cướp mất một phần ba thị trường, khiến chúng còn tồn một ít hàng." Hoa Chiêu : "Đương nhiên tính là nghiêm trọng."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1601-don-nam-moi.html.]

Câu đối là thứ , năm nay bán hết, năm bán, dù thì năm nào cũng .

 

Diệp Danh gật đầu: "Cuối cùng thì cũng chép lậu ."

 

Anh sang với Tôn Diễm: "Không cần tức giận , chuyện thể quản , thì đừng quản nữa."

 

Không cách nào, cảnh xã hội lớn là như .

 

Diệp Danh lên tiếng, Tôn Diễm dám ý kiến gì, im lặng .

 

Diệp Danh lượt chào hỏi vài câu, trò chuyện phiếm, rời .

Mèo con Kute

 

Anh , mấy đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Đinh Tân Nguyệt Hoa Chiêu, nhịn hỏi: "Anh cả thật sự định tìm đối tượng nữa ? Chắc là gặp phù hợp thôi, ?"

 

Hoa Chiêu liếc một cái, : " , chỉ là gặp phù hợp thôi, gặp phù hợp thì chắc chắn sẽ rung động."

 

Đinh Tân Nguyệt là đầu tiên động lòng: "Em một cô em gái...."

 

"Thôi cô mà mơ!" Tôn Diễm lập tức chặn lời cô : "Em gái cô cả chắc chắn mắt ."

 

Đinh Tân Nguyệt giận dữ: "Cô cả, ?"

 

Bởi vì mấy chị gái cô cả còn chẳng mắt!

 

Ban đầu mấy chị gái cô khi quen Diệp Danh, mê mẩn một phen, tìm cách để tiếp cận Diệp Danh.

 

Đáng tiếc đạo hạnh quá thấp, một năm chẳng gặp một .

 

Sau tuổi tác lớn , đành tìm đối tượng kết hôn.

 

Chị gái còn , em gái của Đinh Tân Nguyệt thì dựa ?

 

" cửa nhà sớm hơn cô mấy năm, cả thích kiểu phụ nữ như thế nào !" Tôn Diễm .

 

Đinh Tân Nguyệt cãi , nhưng kìm nén, hỏi: "Anh cả thích kiểu phụ nữ như thế nào?"

 

Tôn Diễm , cô chỉ thuận miệng : “Tự cô hỏi cả .”

 

Lời hợp ý thì nửa câu cũng thừa. Sợ cái bụng của phát hiện, Tôn Diễm dậy rời , đến chỗ mấy đứa trẻ xem con .

 

Cát Hồng Miên hai còn , cũng đến chỗ đám trẻ con.

 

Ở bên bọn trẻ thì áp lực gì, chứ với Hoa Chiêu thì áp lực như núi.

 

Đinh Tân Nguyệt , một bên là Tôn Diễm, một bên là Hoa Chiêu, cô đều thấy.

 

Vừa đầu, cô phát hiện Diệp Thư đang cùng Diêu Khôn. Hai đang giữa đám em, Diêu Khôn kể chuyện công ty.

 

Diệp Đào cũng ở đó.

 

Mắt Đinh Tân Nguyệt sáng lên, vội vàng chạy tới.

 

Chỉ còn Hoa Chiêu một , cô vui vẻ rảnh rỗi. Cô dậy bếp xem , thêm củi lò sưởi, cạnh hai ông nội, cùng họ trò chuyện.

 

Hai cụ già lớn tuổi, thức giao thừa cũng chỉ đến 12 giờ, một lúc thì về phòng ngủ.

 

Diệp Mậu, Diệp Thượng và những khác cũng .

 

Những trẻ tuổi còn thì náo nhiệt đến tận sáng.

 

Năm 1988 qua, năm 1989 chính thức đến.

 

Điều tiếc nuối duy nhất của Hoa Chiêu lẽ là Diệp Thâm ở đây.

 

Tuy nhiên, cô đoán cũng sắp trở về , trong lòng cũng quá lo lắng.

 

Bởi vì cô thể cảm nhận , thật vẫn đang ở Kinh Thành, hề xa...

 

Ngày Tết, ăn bánh chẻo , thật đáng thương.

 

Sáng hôm , ăn sáng xong, Diệp Thượng và Lưu Nguyệt Quế rời .

 

Những khác cũng lượt về, hoặc về nhà ngủ bù, hoặc thăm viếng họ hàng.

 

Diệp Đan theo "yêu cầu của Điền Tín" đến chỗ Vương Kiến để thỏa thuận.

 

Điền Tín đợi cô , lập tức ôm Điền Kiệt đến nhà Diệp Thượng.

 

Lưu Nguyệt Quế sợ điều , nên sớm về nhà chờ đợi, và quả nhiên họ đến.

 

Lưu Nguyệt Quế đãi họ một bữa cơm, dứt khoát : "Sau đừng đến nữa, đến cũng sẽ cho bảo vệ mở cửa ."

 

 

Loading...