Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1605: Giăng lưới ---
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:38:52
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cuối cùng cũng xong.” Hoa Chiêu cũng vui mừng: “Cứ tưởng đợi lâu lắm. Hắn gì ?”
Tiểu Vĩ hì hì: “Mỗi chợ với em, đều lén lút đến mấy cửa hàng em để dò la tình hình, cứ tưởng em .”
Nào ngờ, Lưu Thông gì với cửa hàng bên thì chủ cửa hàng bên đều sẽ kể cho Tiểu Vĩ.
Không mối quan hệ với mấy cửa hàng đó, mà là đến mức thể hơn nữa.
Các chủ cửa hàng coi Tiểu Vĩ như con ruột .
Không, là như ông tổ !
Chỉ mong Tiểu Vĩ thể lọt chút bảo bối của Hoa Chiêu cho họ... hoặc cầu nối để đổi lấy vài món đồ sưu tầm từ Hoa Chiêu.
Mọi đều trao đổi, giúp đỡ lẫn .
Ai cũng Tiểu Vĩ Hoa Chiêu, sở hữu vô bảo vật, .
Cộng thêm tài năng mà Tiểu Vĩ dần dần tự mày mò , cũng dần dấn ngành, ai cũng nể mặt .
“Lưu Thông lợi dụng mấy ngày nay chúng nhà, tranh thủ lúc Thạch Dương buổi tối nghỉ ngơi thích động đậy, lén lút trèo phòng ngủ của lục lọi đồ đạc, lấy trộm một cái bình hoa mang bán.” Tiểu Vĩ : “Bán 800 tệ.”
Đương nhiên, cái bình hoa bán thu hồi .
“Video xong ?” Hoa Chiêu hỏi.
“Xong ạ.” Tiểu Vĩ : “Không chỉ cảnh trộm đồ, mà còn cảnh giao dịch nữa.”
Hoa Chiêu gật đầu: “Vậy thì cứ đợi thêm chút nữa.”
800 tệ, một cái bình hoa, quá ít.
Bắt cùng lắm là dạy dỗ một trận là xong.
Tiểu Vĩ cũng nghĩ như , vui vẻ rời .
Không sợ tay, chỉ sợ hành động.
Nếu Lưu Thông nhúc nhích, còn nữa.
Thế nhưng ngoài, gió lạnh thổi qua, nghĩ chuyện thì cũng chẳng gì đáng vui.
Cái gia đình đó chẳng quan hệ gì với Hoa Chiêu, nhưng với thì là ruột thịt m.á.u mủ.
Kết quả là ruột thịt m.á.u mủ ăn của , uống của , trộm đồ của giàu cho bản , nghĩ đến là thấy uất ức.
Đây là loại gì chứ!
Lưu Thông khi đầu tiên thành công liền im ắng hai ngày, cẩn thận quan sát thái độ của Tiểu Vĩ.
Hắn phát hiện Tiểu Vĩ căn bản hề mất một cái bình hoa, lập tức yên tâm.
Cũng , nhiều đồ đạc như cứ chất đống bừa bãi ở đó, ai mà nhớ hết ?
Hơn nữa Tiểu Vĩ mỗi ngày đều xử lý nhiều thứ lộn xộn, cũng chẳng thấy ghi chép gì sổ, là dựa trí nhớ.
Thời gian dài chắc chắn sẽ nhớ hết.
Nhịn hai ngày, Lưu Thông tay.
Lần , gõ cửa sổ, chọn đồ, quen thuộc như chợ .
Lưu Thông cũng coi như nửa chuyên gia , cả tháng nay ngày nào cũng chạy chợ với Tiểu Vĩ, còn hơn nhiều so với việc học hỏi từ việc "xới đất" đây.
Lần chọn một bức tranh.
Tranh của Bát Đại Sơn Nhân, cực kỳ đáng tiền.
Một bức nhỏ xíu mà bán 6000 tệ.
Lại đợi thêm hai ngày, Tiểu Vĩ vẫn phát hiện .
Cũng , nhiều bức tranh như cứ cuộn tròn chồng chất giá sách, Tiểu Vĩ căn bản sẽ mở xem, đến kiếp cũng mất cái gì!
Bán tranh thấy lợi, Lưu Thông bắt đầu chuyên tâm nhắm thư họa để tay.
Hơn nữa còn học cách khôn ngoan hơn, chỉ lấy mà còn mang về một món đồ giả gần giống để thế.
Nếu ngày nào đó phát hiện... thì đó là do đồ vật gốc vốn dĩ là đồ giả!
Hắn tự hào về cách thông minh của , khí chất của cả cũng đổi rõ rệt.
Hắn tự mãn .
Ông Lưu bất an: “Được , thế là đủ , để bọn họ phát hiện thì đuổi chúng mất!”
“Không thể phát hiện .” Lưu Thông : “Cho dù phát hiện cũng sợ, ông ơi, bây giờ cháu nuôi ông !”
Câu thật vui tai, ông Lưu bật ha hả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1605-giang-luoi.html.]
Lưu Thông quả thực hiếu thuận, mấy ngày nay về là mang đồ ăn ngon cho ông.
Không giống như Đại Vĩ, Tiểu Vĩ, hai con sói mắt trắng nuôi lớn, hết gạo hết mì trong bếp thì ông la lên chúng mới chịu mua về.
Lại còn mỗi tháng chỉ cho ông 10 tệ tiền sinh hoạt phí, keo kiệt bủn xỉn hết mức.
Vẫn là đứa cháu trai lớn của ông hiếu thảo.
“Cháu bao nhiêu tiền ?” Ông Lưu hỏi.
“Không nhiều ạ.” Lưu Thông dù hiếu thuận đến mấy cũng thật cho ông .
“Ông cần tiền của cháu, cháu đừng tiêu xài hoang phí, tiền thì cứ mua một căn nhà ở Kinh Thành, chúng cũng bám rễ ở Kinh Thành !” Ông Lưu .
Lưu Thông quả thực động lòng, tính toán tiền trong tay, mua một cái sân nhỏ lớn như ở Kinh Thành thì vẫn còn thiếu một chút.
Trừ khi, hết tất cả những bức tranh cái giá đó!
Cũng là .
Lưu Thông ngay hôm đó chợ, mua về một đống tranh, chia mấy chuyến mới lén lút chuyển nhà, đó nửa đêm từ cửa sổ phía trèo gian chính, tranh.
Ngoài cửa sổ, Lưu Hướng Tiền giúp canh chừng.
Người đưa đồ cho là Lưu Nguyệt.
Trong sân, ông Lưu và bà Lưu đang theo dõi động tĩnh của Thạch Dương.
Cả nhà già trẻ cùng trận.
Sáng sớm hôm , Lưu Thông ngoài dò hỏi về nhà cửa.
Tiểu Vĩ tìm thấy Hoa Chiêu: “Chị ơi... bây giờ chúng giăng lưới ạ? Nếu giăng nữa, em sợ đến án t.ử hình cũng đủ để phán, em lấy mạng ...”
Cậu chỉ cho Lưu Thông một bài học, để đừng nhảy khác khó chịu nữa.
Trộm mấy vạn tệ đồ của là đủ , ngờ Lưu Thông cái dày lớn như , đồ đạc trị giá mấy chục vạn tệ trong nhà đều dọn sạch!
Những thứ đó đều là gia tài Trương Quế Lan tích góp cho họ!
Mấy năm nay Trương Quế Lan cũng Hoa Chiêu ảnh hưởng, cảm thấy tiền để trong tay là tiền, sẽ mất giá trong chớp mắt, cho nên tiền là bà liền mua đồ, mua nhà.
Thứ cổ vật bà mua nhiều nhất chính là thư họa.
Nếu bọn họ chuẩn , bây giờ chắc tức c.h.ế.t .
Thôi , Tiểu Vĩ đây chỉ là chuẩn thôi , cái bẫy chính là đào .
“Vậy thì giăng lưới thôi.” Hoa Chiêu .
Người nhà họ Lưu đều bắt, chỉ còn Tôn Tiểu Hạ.
Trong đoạn phim bóng dáng cô , cô giúp canh chừng, cũng đưa đồ, tiền Lưu Thông bán cũng do cô giữ.
Không là bọn họ bàn bạc , là phụ nữ thông minh, cố tình tránh né.
Dù thì cô dẫn theo con , hỏi vài câu cũng ngoài.
Những khác thì may mắn như , Lưu Nguyệt một lúc vẫn .
cô bé còn quá nhỏ, đến cả tội g.i.ế.c cũng chắc kết án nặng, huống chi chỉ là đưa đồ, nên Lưu Nguyệt nhanh chóng thả.
Mèo con Kute
Ông Lưu và bà Lưu cũng cách tự cứu.
Hai vật đất giả vờ “sắp c.h.ế.t” .
Bởi vì họ ngoài 80, chuyện g.i.ế.c phóng hỏa, cảnh sát thường cũng nhắm một mắt cho qua.
Hơn nữa, thực đây chỉ là một “tranh chấp nội bộ gia đình”.
Cuối cùng, chỉ Lưu Thông và Lưu Hướng Tiền bắt.
Tôn Tiểu Hạ chịu , liền dẫn theo già kẻ trẻ đến trường của Đại Cần.
Đến Kinh Thành bao nhiêu ngày, cô chỉ tìm hiểu mỗi chuyện .
Vừa mới qua rằm tháng Giêng, Đại Cần mới khai giảng.
Cả gia đình thấy cô bé liền lóc gào thét, vẻ như cô cho họ đường sống.
Mặt Đại Cần đỏ bừng.
Bạn bè xung quanh thì cả, mấu chốt là hôm nay Tề Phi Hồng từ quê đến, mang đồ cho cô bé, đúng lúc thấy!
Thật là mất mặt c.h.ế.t !
Tề Phi Hồng mặt mày bình tĩnh, bộ dạng của gia đình sớm thấy qua , chỉ là vẫn chút mới nhận thức của .
Gia đình kế thì âm mưu hãm hại cô bé, gia đình bố ruột thì trực tiếp trộm đồ trong nhà, đúng là để chút thể diện nào cho cô bé cả.