Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1621: Đứa con bất hiếu ---
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:39:08
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phương Hải Tinh lập tức ngượng ngùng cúi đầu.
Hoa Chiêu hiểu : "Vậy cháu sẽ một tiếng. Về đám cưới, dì ý tưởng gì ? Định tổ chức ở Kinh Thành Bằng Thành?"
Phương Hải Tinh sửng sốt, mặt đỏ bừng: "Lớn tuổi thế còn đám cưới gì nữa? Không cần, cần !"
Xấu hổ c.h.ế.t mất!
Cô từng mấy chục tuổi còn tổ chức đám cưới.
Cô cũng chút sợ, sợ khác hiểu lầm cô.
Một bốn mươi mấy tuổi gả cho một tám mươi mấy tuổi, ngoài sẽ lập tức cho rằng phụ nữ tham tiền của ông lão.
"Chúng mặc kệ khác gì, cây ngay sợ c.h.ế.t , vả , kết hôn là cưới cho , cưới cho , đừng bận tâm đến ánh mắt của ngoài." Hoa Chiêu khuyên nhủ.
Cô cảm thấy chuyện kết hôn thế nào cũng một nghi thức.
Sự khẳng định của Hoa Chiêu khiến Phương Hải Tinh cảm thấy yên tâm.
Mèo con Kute
Thật cô cũng quá để ý đến cái của lạ, chỉ cần Hoa Chiêu và những quen xung quanh hiểu lầm cô là .
"Để cháu hỏi ý kiến ông nội, ông tổ chức đấy." Hoa Chiêu .
Một câu khiến Phương Hải Tinh im bặt.
Hoa Chiêu chút phấn khích, cô gọi điện cho vệ sĩ, vị trí của Hoa Cường, liền lái xe tìm.
Hoa Cường đang dắt chim dạo cùng ông cụ Vương trong một công viên.
Xung quanh đều là những ông lão dắt chim cảnh, mỗi một hoặc hai lồng chim, treo cạnh , để các chú chim thi đấu.
Chim thì thi , chim thì thi ai hơn.
Người già cũng chỉ những tâm tư nhỏ bé thôi...
khí dắt chim hôm nay mấy hòa thuận.
Hoa Chiêu từ xa thấy một nhóm ông lão nấp một bên hóng chuyện, ngay cả chim cây cũng hót nữa, vươn cổ xem náo nhiệt.
Phía bên , ông cụ Vương một đàn ông kéo lẩm bẩm, đàn ông kích động, chuyện nhăn nhó, mặt đỏ tía tai.
Mặt ông cụ Vương tối sầm như nước.
Hoa Cường một bên động đậy, ông đành lòng bỏ mặc ông cụ Vương một ở đây, đối mặt với đứa con trai hống hách .
Đứa con trai đang đòi ông cụ bán nhà.
"Bố, căn nhà đó để cũng phí hoài, chi bằng bán nhanh để lấy tiền, gửi ngân hàng, mỗi ngày đều lãi, chẳng coi như thêm một khoản lương hưu, quá còn gì!" Vương Đống .
Ông cụ Vương cuối cùng cũng mở lời: "Bán nhà , ở ?"
Trước đây ông sống ở nhà con trai vì dịp Tết, vì ngã gãy chân, giờ thì Tết cũng qua , chân cũng lành , ông liền về nhà .
Kết quả, đứa con trai út ngày nào cũng lẽo đẽo theo đòi ông bán nhà, ông trốn cũng thoát.
"Bố ở nhà cả đấy ạ!" Vương Đống : "Nhà cả rộng rãi, phòng riêng cho bố, bố xem hồi Tết bố ở đó ?"
"Ha ha." Ông cụ Vương lạnh một tiếng, lạnh cả nửa tấm lòng với đứa con trai .
"Con chỉ cái nhà của thôi, đừng vội, đợi c.h.ế.t , căn nhà đó chắc chắn phần của con." Ông cụ Vương .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1621-dua-con-bat-hieu.html.]
"Bố, bố xem bố gì kìa." Vương Đống chút ngượng ngùng, nhưng vẫn bỏ cuộc.
"Bố, con thật với bố nhé, thực con đang gặp khó khăn, mượn bố chút tiền. Bố, bố bao nhiêu tiền trong tay?" Vương Đống .
Ông cụ Vương liếc xéo một cái.
Vương Đống : "Bố, con dùng tiền , mà là cháu trai bố, Vương Bân, dùng tiền . Thằng bé du học, con còn thiếu 30 vạn tệ nữa."
Vốn dĩ ông cụ Vương thẳng , nhưng đến 30 vạn tệ, lập tức mặt : "Ta nhiều tiền như ."
"Vậy bố bao nhiêu tiền trong tay?" Vương Đống lập tức hỏi.
"Con đừng mà tính toán nữa, tiền đó còn xa mới đủ 30 vạn, chỉ là chút ít tiền lẻ, như muối bỏ bể thôi, đáng nhắc đến." Ông cụ Vương .
"Đừng mà bố, cùng góp , mỗi nhà ba năm vạn tệ, là đủ ." Vương Đống .
"Con trai con du học, con trai khác du học, khác dựa cái gì mà góp cho con?" Ông cụ Vương .
"Chúng là em ruột thịt, chẳng nên giúp đỡ lẫn ? Bây giờ Vương Bân du học, đó là việc chính đáng, là chuyện đại sự trong đời! Cô chú ruột mỗi giúp một tay, đợi nó ngoài kiếm tiền sẽ thiếu một xu mà trả ! Đâu vay trả."
Vương Đống chút tức giận: "Anh chị con còn gì, bố giúp họ từ chối , bố nào như bố ? Con nhặt về!"
"Anh chị con gia cảnh thế nào con , đều là những kiếm đồng lương c.h.ế.t, mấy năm nay con cái đều lập gia đình, cuộc sống chật vật, nhà cả Tết còn chỉ mua một cân thịt! Lấy ba năm vạn tệ mà cho con? Con sớm dẹp cái ý nghĩ đó !" Ông cụ Vương .
Mấy đứa con của ông, điều kiện coi như khá , đơn vị, nhà phúc lợi, lương và lương hưu định.
con cái cũng nhiều, đều đang tuổi lập gia đình, mấy năm nay nhà phúc lợi phân ít, mấy nhà dốc hết tiền tiết kiệm mua nhà cho con trai, cháu trai , căn bản tiền.
Vương Đống thế là đang khó khác.
Vương Đống đổi sang vẻ mặt tươi , nhếch nhác : "Thế nên bố , vẫn trông cậy bố thôi, Vương Bân là cháu ruột của bố, nó một lòng học hành, bố giúp nó một tay chứ."
"Ta tiền." Ông cụ Vương .
Vương Đống đảo mắt, sang Hoa Cường, nhưng trong miệng vẫn với ông cụ Vương: "Bố , bố thể mượn bạn bè chứ, bố nhiều bạn bè giàu , 30 vạn tệ đối với họ chỉ là chuyện nhỏ."
Hoa Cường hiểu , hóa hôm nay Vương Đống đuổi theo đến đây, là nhắm ông.
Ông mới , giữa thanh thiên bạch nhật, mấy chuyện nhà cửa gì? Vương Đống lớn tuổi thế , cũng nên vô ý tứ như .
Ông cụ Vương cũng hiểu , lập tức cảm thấy cả mặt mũi lẫn thể diện đều giữ .
"Cút ! Cút ! Lão t.ử bạn bè giàu , cũng cho con mượn tiền! Con trai của con, tự con nghĩ cách!" Ông cụ Vương .
"Bố! Bố cũng , bố thì nghĩ cách cho con trai, bố chính là bố con mà, bây giờ con gặp khó khăn, bố nghĩ cách giúp con chứ!" Vương Đống trực tiếp cần sĩ diện nữa, treo lên ông cụ Vương mà .
Cái bố , vì con trai thật là hết lời để .
Hoa Cường thì mở miệng, ông chút coi thường Vương Đống, một chút cũng cho mượn tiền, 30 tệ thì , 30 vạn thì .
Ngẩng đầu lên, Hoa Cường thấy Hoa Chiêu, lập tức tìm cớ để rời : "Ông Vương, cháu gái đến đón , về đây. Hay là ông cùng ?"
"Không cần, cần , các vị cứ ." Ông cụ Vương .
Hoa Cường khách khí chút nào, nhấc chân chạy lon ton về phía Hoa Chiêu, mấy bước mới nhớ quên chim.
Vội vàng lấy chim, kéo Hoa Chiêu thật nhanh.
Một ông lão như ông thể lấy cớ tiền, nhưng Hoa Chiêu thì bất cứ lý do gì. Nếu Vương Đống vô liêm sỉ mà trực tiếp mở lời với Hoa Chiêu, Hoa Chiêu nể mặt ông cụ Vương, tiện từ chối.
Tốt nhất là cho cơ hội.
Vương Đống Hoa Chiêu kịp tới gần rời , thật sự thất vọng.