Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1638: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:39:32
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hỏi thăm
Chu Văn Hiên là một cẩn trọng.
Trước đây , nhưng một bắt cóc, thoát c.h.ế.t trong gang tấc thì trở nên như .
Anh cẩn thận suy nghĩ quá trình tiếp xúc với An Đại Sư.
Vừa hồi tưởng giải thích với Hoa Chiêu.
Phải giải thích rõ ràng, nếu để Hoa Chiêu hiểu lầm móc nối gì với An Đại Sư thì ?
“Đây cũng là đầu tiên gặp An Đại Sư , đây chỉ tên ông , từng gặp .”
Chu Văn Hiên : “Lần là về Hồng Kông, tìm một vị đại sư mà gia đình vẫn thường xem, nhưng vị đại sư đó ông đang một việc, việc đó xong thì ông thể bói toán nữa, liền giới thiệu An Đại Sư cho .
“ là An Đại Sư còn nổi tiếng hơn vị đại sư nhà thường giao thiệp, liền đồng ý, mời ông xem ngày. Ông mất ba ngày, cho mấy ngày, cứ thế thôi.”
Chu Văn Hiên : “ thực sự ông vấn đề! Nếu chắc chắn sẽ tìm ông !”
“ .” Hoa Chiêu : “Đừng căng thẳng, tin .”
Ngay cả gia đình họ Kim năm đó, rốt cuộc là ai lợi dụng ai để hãm hại cô, cũng khó .
Trong đó còn xen lẫn chuyện nhà họ Uông nữa.
Không gặp , ông mê man, Hoa Chiêu cũng rốt cuộc ông gì~
Chu Văn Hiên thở phào nhẹ nhõm, Hoa Chiêu tin là .
“Cho cách liên lạc của An Đại Sư .” Hoa Chiêu .
Chu Văn Hiên lập tức điện thoại và địa chỉ của đối phương.
Hoa Chiêu liếc một cái, hóa sống ở khu biệt thự nửa núi, quả nhiên tiền.
Cô để mắt đến , đây~
Hoa Chiêu , chào tạm biệt Chu Văn Hiên, cho truyền tin cho Hướng Tiền, hỏi thăm chi tiết về An Đại Sư .
Sau đó trực tiếp thuyền tìm Diệp Thâm.
Thật là, đây chạy gặp , bây giờ thì ở ngay bên cạnh , ngày nào cũng sớm về khuya, tụ ít xa nhiều, quá đáng đấy.
Cô trừng phạt , giữa ban ngày ban mặt cứ thế thế với !
Mấy ngày nay Tôn Diễm cũng sớm về khuya, kéo Diệp Thần khắp các con phố ở Bằng Thành.
Phát triển 10 năm, Bằng Thành trở nên lớn.
Họ để xem xét kỹ lưỡng, vẫn dùng đôi chân mà , mấy ngày mà vẫn hết.
quả thật thấy nhiều cảnh tượng mà ở Kinh Thành thể tưởng tượng thấy .
Cứ những tòa nhà chọc trời nối tiếp , ở , cứ cảm giác như đang ở New York của Mỹ , quá cảm giác!
Các ngành nghề thì năm màu năm vẻ, hoa cả mắt.
Mở nhà hàng, tiệm quần áo, tiệm đồ nội thất, tiệm vật liệu xây dựng vân vân và mây mây, cái nào cũng thấy kiếm tiền.
Không nên gì cho nữa.
“ như Hoa Chiêu , ở đây khắp nơi là vàng, kiếm tiền thật dễ dàng! Em ước chừng bán nước ven đường một ngày cũng thể kiếm 100 tệ.” Tôn Diễm .
Một ngày 100 tệ, hai ba ngày kiếm lương một tháng của bình thường, kích thích.
Diệp Thần cũng liếc bán nước , khác đến, nghỉ đến 1 phút.
Một chai nước kiếm 1 hào tệ , một ngày chỉ 100 tệ, hơn nữa cô một chai nước cũng thể chỉ kiếm 1 hào.
Vì trong nhà mở nhà máy nước giải khát, từng , chi phí một chai nước giải khát chỉ vài phân tệ, nhưng bán 5 hào...
Diệp Thần .
Tôn Diễm cũng nghĩ đến điểm , bán nước nữa.
Nghĩ đến tiền Hoa Chiêu kiếm , đột nhiên cảm thấy những cửa hàng cũng bình thường thôi.
Họ vẫn mở công ty lớn, nhà máy lớn.
“Ông xã, nghĩ chúng nên gì ?” Tôn Diễm hỏi.
Diệp Thần chút cảm xúc nào, lắc đầu.
Càng nhiều, càng mơ hồ, càng .
“ là đồ ngốc!” Tôn Diễm huých một cái.
Diệp Thần lười thèm để ý đến cô.
Đèn xanh bật, Tôn Diễm kéo Diệp Thần qua đường, trung tâm thương mại đối diện.
Đây là một trung tâm thương mại chuyên bán sỉ quần áo, Diệp Đan một sạp hàng ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1638.html.]
Tôn Diễm đến học hỏi kinh nghiệm.
Hôm nay đúng là cuối tuần, trong trung tâm thương mại đông , chen chúc vai kề vai.
Diệp Đan cụ thể ở tầng mấy, mấy, Tôn Diễm , chỉ thể tìm từng cái một.
Rất nhanh tìm thấy.
Diệp Đan ở tầng hai, lối chính, một sạp hàng vị trí .
Gian hàng nhỏ nhắn rộng mười mét vuông, ba mặt tường treo đầy quần áo, cả trong lẫn ngoài đều chật kín .
Diệp Đan nhiệt tình mời chào khách hàng, trông vẻ bận rộn xuể, may mà giúp đỡ.
Vương Nghệ và Vương Ngọc, hai đứa trẻ đang ngượng ngùng giúp Diệp Đan bán quần áo.
Mèo con Kute
Hai chị em khi gia đình họ Diệp chỉ dạy diện, còn cảm thấy việc kinh doanh cá thể, bán quần áo là điều đáng hổ nữa.
Vương Nghệ lớn hơn một tuổi, cởi mở hơn.
Vương Ngọc chỉ dám mở miệng khi khách hàng hỏi giá.
Thế cũng .
Điều quan trọng là sự gần gũi mà hai đứa trẻ thể hiện với cô, mỗi khi nghĩ đến, Diệp Đan rơi nước mắt.
Càng lớn tuổi, suy nghĩ của con thực sự sẽ đổi.
Trước đây cô chỉ kiếm tiền, giàu, lấn át khác, để cả nhà thấy tài năng của cô, coi trọng cô.
Vì cô thể bất cứ điều gì, bận tâm đến con cái.
Bây giờ lớn tuổi mới , sĩ diện, tiền bạc, tất cả đều quan trọng bằng cha , con cái.
Cô ơn Hoa Chiêu nghiêm túc dạy dỗ mấy đứa trẻ, còn dạy chúng nhận cô, hề chia rẽ...
Nếu là cô của ngày xưa, ở cảnh , cô chắc chắn sẽ chia rẽ...
Không nghĩ nữa, quá hổ.
Diệp Đan đầu, thấy Tôn Diễm.
Cô quen Tôn Diễm, định chào, thì thấy Diệp Thần bên cạnh Tôn Diễm.
Cô đương nhiên sẽ nhận Diệp Thần.
“Diệp Thần.” Diệp Đan kinh ngạc kêu lên.
Diệp Thần gượng một tiếng, : “Chị Đan.”
Diệp Đan Tôn Diễm, đoán phận của cô.
“Ôi chao, hai đứa mua sắm , mau ! Đây là...” Em dâu thì cô xứng để gọi.
Diệp Đan dừng một chút : “Đây là vợ ? Xinh thật đấy! Sao mà duyên dáng thế ! Lại đây đây, quần áo chỗ chị hợp với duyên dáng như em, em chọn vài bộ , chị tặng em.”
Mặc dù bây giờ trong lòng cô vẫn hận Diệp Hưng, hận dẫn dắt cô sai đường, nhưng cũng đến mức giận lây sang Diệp Thần.
Cô Diệp Thần và Diệp Hưng là hai kiểu khác .
“Không cần cần.” Tôn Diễm liên tục xua tay.
Mặc dù cô là quá nông cạn, nhưng cũng quá sâu sắc, nếu là cửa hàng của các chị họ khác của Diệp Thần, lẽ cô sẽ nhận.
Diệp Đan thì cô dám chiếm tiện nghi, là góa con côi... Nếu thím hai mà , sẽ càm ràm cô c.h.ế.t mất.
Diệp Đan thật lòng tặng.
“Tiểu Nghệ, chọn cho dì vài bộ quần áo phù hợp, chọn bộ nào nhất !” Diệp Đan .
“Dạ!” Vương Nghệ đáp.
Con của Hoa Chiêu dạy dỗ, dù là ai nữa, cũng đứa nào keo kiệt.
Vương Nghệ nhanh tay nhanh mắt chọn vài bộ quần áo phù hợp với Tôn Diễm.
Đều là những bộ váy rộng rãi.
“Con bé , chọn kiểu gì thế? Mẹ cứ tưởng con mắt thẩm mỹ lắm chứ, con dì con xem, vóc dáng cân đối thế , mặc đồ bó sát mới tôn dáng chứ.” Diệp Đan chỉ trỏ .
“Dì con t.h.a.i .” Vương Nghệ .
“À ~” Diệp Đan hiểu , lập tức khen ngợi: “Vậy thì con gái đúng là chọn, mắt thẩm mỹ đấy.”
Cô suy nghĩ nhanh nhạy, từ tin tức mà liên tưởng đến nhiều điều xa xôi.
Cô qua cuộc trò chuyện điện thoại với rằng Tôn Diễm sinh một đứa .
Bây giờ mang thai, Vương Nghệ thái độ như , tức là giữ đứa bé .
Nếu giữ con, công việc sẽ giữ .
Tôn Diễm và Diệp Thần đến đây, mục đích khác chăng?