Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1665: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:40:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mẹ ?
Giản Bạch liếc Hoa Cường : “Họ là con cái của ông Hoa.”
Anh đến muộn, mới một năm, từng về chuyện con cái của Hoa Cường.
Anh còn tưởng Hoa Cường chỉ mỗi một cháu gái là Hoa Chiêu chứ, ngờ còn con cái?
Hoa Chiêu và Hoa Cường thì là ai , Tề Bảo Quốc và Tề Thư Lan, ngờ bọn họ đến.
“Sao bọn họ tin?” Hoa Cường nhíu mày .
“Cũng gì lạ.” Hoa Chiêu : “Chuyện ông cưới bí mật gì, trong giới Kinh Thành đều , dù bọn họ còn ở Kinh Thành nữa, nhưng nếu chú ý thì cũng sẽ hỏi thăm thôi.”
Hoa Cường im lặng.
Hoa Chiêu hỏi: “Để họ ?”
Hoa Cường suy nghĩ một lát : “Để họ , cũng để họ nhận mặt quen.”
Mấy năm nay tâm tính của Hoa Cường rèn giũa hơn, cởi mở hơn nhiều.
Những , những chuyện trong quá khứ, ông đều thấu.
Đối với hai đứa con, ông cũng còn oán giận nhiều nữa.
Đương nhiên cũng chẳng còn tình yêu thương nào.
dù đó cũng là con cái của ông, m.á.u mủ ruột rà, thể ngơ như xa lạ .
Con cái tham dự đám cưới của , ông cũng ý kiến gì.
Tiền đề là, bọn họ ngoan ngoãn, đừng mà đến gây chuyện.
“Để họ , chúng gặp mặt .” Hoa Cường .
“Vâng.” Giản Bạch xuống lầu, lâu dẫn hai .
Hoa Chiêu suýt nữa nhận .
Hồi mới gặp Tề Bảo Quốc và Tề Thư Lan, hai bọn họ ăn mặc bảnh bao, phong độ ngời ngời.
Bây giờ , chỉ là một ông lão và một phụ nữ trung niên.
Tề Bảo Quốc trông còn già nua hơn cả chú rể Hoa Cường.
Tề Thư Lan lẽ tuổi tác cũng tương đương Phương Hải Tinh, ừm, cứ như Phương Hải Tinh ngày xưa đ.á.n.h bắt cá ở biển , già nua và tiều tụy, còn tinh thần hăng hái như xưa nữa.
Hoa Chiêu xưa nay ngại đả kích kẻ thù, hai tuy kẻ thù, nhưng năm xưa cũng ít gây chuyện cho cô, cô " một tiếng xóa bỏ ân oán" là điều thể.
“Sao hai thành thế ? Tây Bắc tuy khổ thật, nhưng công việc của hai lao động chân tay? Không là chức tiểu chủ nhiệm gì đó ?” Hoa Chiêu hỏi, giọng như đang rắc thêm muối vết thương chồng chất của hai .
Tề Bảo Quốc và Tề Thư Lan đều về phía cô.
Trong mắt hận thù, chỉ sự phức tạp và sợ hãi.
Người càng lớn tuổi, lòng dũng cảm càng nhỏ .
Thanh niên mới cuồng, còn những lão già thỉnh thoảng mới "phát cuồng như tuổi trẻ" thì là thiểu .
Hai cuộc sống mài mòn đến mức còn dũng khí nữa.
“Ha ha, chủ nhiệm gì chứ, nơi đó nhỏ, việc thì nhiều, đều cùng với khác, một năm nửa thời gian là ở thôn.” Tề Bảo Quốc .
Tề Thư Lan : “Hơn nữa Tây Bắc thật sự khổ, gió bấc thổi mạnh một cái là đầu cứ như bay mất, chủ nhiệm cũng chẳng chống gió .”
Cô còn đùa để chọc hai vui vẻ.
Hoa Chiêu , hỏi: “Hai đến đây gì?”
“Là La Quyên nhà kết hôn, về thăm, tiện thể chuyện ông nội cô cũng sắp cưới.” Tề Thư Lan .
Hoa Chiêu tính toán một chút, La Quyên năm nay 25 tuổi, cũng đến tuổi lấy chồng .
“Nghe hai đều ly hôn ?” Hoa Chiêu rắc thêm muối vết thương của hai .
Hoa Cường ngạc nhiên cô một cái, chuyện từ khi nào ? Ông từng .
Hoa Chiêu thực chỉ để xát muối thôi, còn cụ thể chuyện thì cô đều cả.
“Hai bọn họ việc ở nơi quá xa, chức vụ thấp, kiếm tiền ít, cả nhà đều ghét bỏ ...” Hoa Chiêu bắt đầu giải thích cho ông.
Người đầu tiên ly hôn là Tề Thư Lan, đàn ông chuyện thì tương đối đường hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1665.html.]
Nào là cô vun vén gia đình, hiếu thảo với cha chồng, chăm sóc con cái, đóng góp gì cho gia đình, blah blah blah, nhà chồng liệt kê một đống tội danh của cô , đó ép cô ly hôn.
Tề Thư Lan đương nhiên đồng ý, nhưng nhà chồng lấy La Quyên uy h.i.ế.p cô , rằng nếu ly hôn thì sẽ để La Quyên sống chung với cô , bọn họ cũng sẽ quản nữa.
La Quyên tự cũng sợ hãi, cô bé mới rời khỏi Kinh Thành!
La Quyên quỳ xuống cầu xin Tề Thư Lan, lấy cái c.h.ế.t uy hiếp, thế là hôn sự cứ thế mà tan vỡ.
Sau đó là Tề Bảo Quốc.
Chuyện hợp để phụ nữ đề nghị, nếu danh tiếng sẽ ảnh hưởng.
Nhà vợ Tề Bảo Quốc cũng chút năng lực, đưa vợ , , là vợ cũ, nước ngoài, lâu thì gửi cho một lá đơn ly hôn.
Tóm là ly hôn cũng ly hôn, bọn họ căn bản quyền quyết định.
Tề Bảo Quốc và Tề Thư Lan ghế, bầu khí chút trầm lắng.
Bọn họ vốn dĩ còn tự kể lể than vãn, bây giờ Hoa Chiêu hết thì bọn họ còn gì nữa?
Hoa Cường xong vẫn mặt biểu cảm, cảm thấy hai đáng thương chút nào.
Ly hôn thì ? Ly hôn cũng mà... Sau năng lực thì tìm khác, năng lực thì thôi.
“Mẹ của hai ?” Hoa Cường hỏi.
Năm đó Tề Hiếu Hiền liệt, hai em Tây Bắc, kết quả là Hoa Chiêu ngày hôm đưa bà đến chỗ họ.
Không bọn họ chăm sóc thế nào , bao nhiêu năm nay Hoa Cường cũng tin tức gì.
Hoa Chiêu chắc là , nhưng ông cũng từng hỏi, nếu hôm nay gặp Tề Bảo Quốc và Tề Thư Lan, ông quên mất .
Tề Bảo Quốc và Tề Thư Lan Hoa Cường hỏi Tề Hiếu Hiền, mắt sáng lên, vội vàng lớn!
Lần thể để Hoa Chiêu giành !
Mèo con Kute
“Mẹ mất !” Hai đồng thanh .
Tiếng tang t.h.ả.m thiết, truyền xa, Hoa Chiêu còn thấy trong sân đều về phía căn phòng .
“Im miệng.” Hoa Chiêu quát: “Ngày đại hỷ của nhà , hai đến tang, là đến gây chuyện ?”
Tề Bảo Quốc và Tề Thư Lan lập tức im bặt.
Bị Hoa Chiêu nắm nhược điểm mà tống đến Đại Tây Bắc, ở lì nhiều năm như , bọn họ cố gắng hết sức cũng thoát , thật sự sợ .
Bọn họ đối đầu với Hoa Chiêu nữa, bọn họ chỉ lấy lòng Hoa Chiêu và Hoa Cường, trở về Kinh Thành, bọn họ chịu đựng gió lạnh Đại Tây Bắc nữa.
“Đây nhà ... Đây là bố kết hôn mà...” Tề Thư Lan lẩm bẩm.
“Bố cô kết hôn mà cô tang, cô đúng là một đứa con gái đại hiếu.” Hoa Chiêu .
Tề Thư Lan cũng cảm thấy đúng lắm ha, nhưng cô nãy thật sự nghĩ nhiều.
Cô đến để phá đám, cô chỉ đến kể khổ, nhưng phát hiện thời điểm thích hợp.
Vậy thì tạm thời kể nữa, đợi vài ngày nữa kể.
Tề Thư Lan lau lau khóe mắt vốn hề ẩm ướt mấy, : “Bố, hôm nay là ngày đại hỷ của bố, của con ?”
Cô quanh tìm kiếm.
Tiếng “” hiển nhiên ruột, ruột cô tự tay chôn cất, thể ở ?
Cô đang tìm kế.
Tiếng “” gọi thật thiết, còn hơn cả ruột nữa~
Cô lấy lòng vợ mới của Hoa Cường, nhưng kết quả phản tác dụng, khiến Hoa Cường và Hoa Chiêu càng thêm chán ghét.
Hoa Chiêu càng rõ, Tề Hiếu Hiền thực mới qua đời lâu.
Có lẽ vì đây từng uống tinh chất thực vật, nên bà sức sống cực kỳ mãnh liệt, ý chí cũng kiên cường.
Toàn liệt, thể chuyện, giường Tề Bảo Quốc và Tề Thư Lan chăm sóc bữa đói bữa no, bà vẫn c.h.ế.t, kiên cường sống thêm mấy năm.
Nghe mười mấy ngày khi c.h.ế.t ăn uống gì.....
Hoa Chiêu hỏi một câu, là bà tự ăn , là bọn họ cho ăn.
Bất kể thế nào, Tề Thư Lan bây giờ thể ngọt ngào, hèn hạ mà thốt tiếng “” đó, khiến cô chút buồn nôn.