Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1696: Giết gà dọa khỉ ---

Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:40:41
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

thu hút nhiều nhà phân phối rượu, mấy chục .

 

Ban đầu còn nhiều hơn, chỉ là một nhà phân phối nhỏ thấy các ông lớn trong ngành tề tựu, tự động rút lui.

 

một cam tâm, vẫn tranh giành một chút, thể chia một phần lợi.

 

Hoa Chiêu tổ chức một buổi thử rượu nhỏ, tập hợp tất cả để nếm thử kỹ càng những loại rượu cô mang đến.

 

Thật , những loại rượu mang đến lễ hội ẩm thực, chỉ Thiên Lý Túy, mà các loại khác cũng pha loãng...

 

Nếu căn bản thể mang nhiều như ! Đủ cho nhiều như uống từ sáng đến tối, liên tục 7 ngày.

 

Pha loãng thì sẽ khác.

 

Hơn nữa, các loại pha loãng đều bán chạy, thuận tiện cho việc rượu nguyên chất bán với giá cao.

 

Bây giờ là lúc để họ thấy cái gì mới thật sự là “Thiên Lý Túy”, “Thủy Tinh”, “Hổ Phách”.

 

Tôn Bạch nâng ly Thiên Lý Túy pha loãng, say khướt đầu tiên.

 

Đây quả nhiên là loại rượu trong mơ của , cho dù bao nhiêu tiền, cũng giành lấy nó!

 

Buổi tiệc rượu gần kết thúc, Hoa Chiêu mới xuất hiện, hàn huyên với ai, ngoài Tôn Bạch, cô quen một ai, cũng quen tất cả.

 

trực tiếp yêu cầu của : “Mỗi quốc gia một đại lý, quyền đại lý phân phối theo kỳ hạn ba năm, phí đại lý bao nhiêu tự đấu thầu, cái hộp ở .”

 

chỉ cái hộp mấy nổi bật bàn, : “Trên hồ sơ đấu thầu những ghi rõ giá thầu, mà còn chiến lược kinh doanh khi trở thành đại lý, sẽ đ.á.n.h giá tổng thể và chọn nhà phân phối.”

 

Nhiều nhà phân phối rượu nhỏ còn ở mắt sáng lên, đây là cơ hội sống của họ!

 

Về tiền bạc, họ thể sánh bằng các ông lớn, nếu chỉ dựa việc ném tiền mới giành quyền đại lý, thì họ thua .

 

nếu so về chiến lược, về đầu óc, cái họ thua kém!

 

Những nhà phân phối rượu thể tồn tại sự cạnh tranh của các ông lớn, mỗi đều là thông minh, thủ đoạn.

 

“Với , lượng rượu thể sản xuất mỗi năm là hạn, mỗi năm ngày 1 tháng 1 sẽ công bố sản lượng, đến lúc đó vẫn cần đấu thầu.” Hoa Chiêu .

 

Hiện tại sản lượng của cô thực sự hạn, mà cô một nước cờ lớn, định mỗi quốc gia một nhà phân phối!

 

Chỉ với cái xưởng rượu nhỏ của cô hiện giờ, thể nào đáp ứng nhu cầu của thế giới.

 

Không nhà phân phối nào bao nhiêu là thể cung cấp bấy nhiêu.

 

Cung đủ cầu, đương nhiên cần cạnh tranh giá.

 

Nhiều ngậm miệng , nhiều khác mắt sáng lên.

 

Họ từ những yêu cầu , ngửi thấy cơ hội kinh doanh.

 

Quyền phân phối ở các nước lớn khó cạnh tranh, liệu họ thể cạnh tranh ở các nước nhỏ ?

 

Zimbabwe, Congo, Libya, quyền phân phối ở những nơi chắc chắn sẽ rẻ hơn đúng ?

 

Họ nó, sẽ gian để thao túng.

 

Mặc dù chắc chắn phép bán hàng xuyên biên giới, nhưng mua tự đến đó mua, tự mang về nước, thì gì sai chứ? Ai mà quản !

 

Nếu ban đầu Hoa Chiêu loại rượu bao nhiêu tùy thích thì sẽ đáng để như .

 

sản lượng nhỏ, nhập hàng đều đấu thầu, như .

 

Mọi nếm thử những loại rượu ngon từng uống, cảm thấy giá trị của nó đủ lớn, những giàu đó tuyệt đối sẵn lòng cử hầu máy bay mấy tiếng, đến một quốc gia nhỏ để chuyên mua rượu.

 

Đương nhiên tất cả đều nghĩ phương pháp , chỉ là một vài nhà phân phối nhỏ đầu óc thông minh nghĩ .

 

Hoa Chiêu mỉm , lấy tay cử chỉ cụng ly với rời .

 

Họ ba ngày để chuẩn hồ sơ đấu thầu.

 

Còn cô bây giờ bận, bận, bận rộn chỉnh đốn Tạ Liên Na đây!

 

Việc gây chút rắc rối ở lễ hội ẩm thực, thực chẳng ăn thua gì, bên ngoài vẫn còn nhiều rõ chuyện gì đang tiếp tục mua đồ của nhà họ.

 

Đặc biệt là khi Đào Ký giảm giá mạnh.

 

Nhiều bà nội trợ đều tính toán chi ly, họ sẽ vì theo đuổi hương vị ngon hơn mà bỏ gấp đôi tiền.

 

Hoa Chiêu lái xe đến bên ngoài cổng nhà máy thực phẩm “Đào Ký”, hai vòng.

 

Lại đến khu vực thực phẩm của các siêu thị lớn, một vòng.

 

OK, .

 

Bất cứ thứ gì từ thực vật, đặc biệt là bột mì, bên trong đều tinh hoa của thực vật.

 

Trước đây khi cô mới dị năng thì thể điều động những thứ , chỉ thể điều động tinh hoa của thực vật sống.

 

nhiều năm trôi qua, năng lực của cô ngày càng mạnh, thể nhiều việc hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1696-giet-ga-doa-khi.html.]

 

Huống hồ, các sản phẩm ăn liền đều sử dụng nguyên liệu tươi sống, bản nguyên liệu bên trong mang theo sức sống.

 

Được , bây giờ thì còn nữa.

 

Khách hàng mua về nhà sẽ phát hiện, họ mua cái thứ quái quỷ gì ? Sao nhạt nhẽo vô vị thế ? Cứ như đang ăn giấy, hoặc là bông !

Mèo con Kute

 

Lập tức mang đồ đến siêu thị trả hàng, họ mua hàng giả! Hoặc sản phẩm kém chất lượng! Diêu Ký mà họ mua đây, mùi vị .

 

Diêu Ký bắt đầu bán sản phẩm kém chất lượng ?

 

Siêu thị lập tức phản ánh cho các bộ phận liên quan của Diêu Ký.

 

Diêu Ký sớm chuẩn , ngược còn mắng cho siêu thị một trận.

 

Đào Ký và siêu thị là hai mối ăn riêng biệt, khi siêu thị nhập hàng chắc chắn đều rõ, đó là thực phẩm của Diêu Ký.

 

Bây giờ xảy chuyện đến tìm bọn họ ? Còn trời đất pháp luật gì nữa ? Muốn bọn họ quản chuyện , thôi, tháng tiền bán hàng của “Đào Ký” đều chuyển tài khoản của bọn họ mới .

 

Cúp điện thoại, Diêu Khôn cảm thấy sảng khoái tinh thần.

 

Thật đây họ thỏa thuận với siêu thị, nhập những sản phẩm bao bì cực kỳ giống với sản phẩm của họ, qua là hàng giả.

 

Siêu thị cũng trách nhiệm cung cấp thông tin sản phẩm giả mạo cho họ, họ là trạm đầu tiên trong việc chống hàng giả.

 

Vì lẽ đó họ nhường thêm cho siêu thị 2 điểm phần trăm lợi nhuận.

 

Kết quả vấn đề xảy ngay ở bước đầu tiên , siêu thị ký hợp đồng mua hàng bình thường với “Đào Ký”.

 

Năng lực quan hệ công chúng của Tạ Liên Na quả nhiên mạnh, hoặc là mối quan hệ của cha cũng đóng vai trò nhỏ trong đó.

 

Luật sư nổi tiếng, bác sĩ nổi tiếng, ai cũng cần, ai cũng sẽ nể mặt.

 

Diêu Khôn tràn đầy năng lượng, cứ để họ g.i.ế.c gà dọa khỉ xem ! Cũng để họ hỗn loạn một phen, xem họ còn dám nữa !

 

À, g.i.ế.c gà, mà là Hoa Chiêu g.i.ế.c gà, cũng chỉ là xem thôi... Anh đến bây giờ vẫn thể hiểu Hoa Chiêu cách nào mà , trướng cao thủ ?

 

Cao thủ nào thể khiến những thực phẩm sẵn đó cũng trở nên vô vị ?

 

Hay là Tạ Liên Na chỉ học vẻ bề ngoài, thực những thứ thật sự thể so sánh với họ?

 

Diêu Khôn mua một túi sủi cảo từ cửa hàng tiện lợi ven đường về nấu, cảm thấy hương vị cũng , tuy thơm ngon bằng của họ, nhưng hơn nhiều so với sủi cảo của các nhãn hiệu khác.

 

Kỳ lạ, hiểu nổi.

 

Hay là, Hoa Chiêu thực giả? Giống như giả chứng cứ, giả sản phẩm “Đào Ký” tráo đổi hàng hóa?

 

Rất thể!

 

Cái đối với cô thì đơn giản ! Người dẫn theo nhiều vệ sĩ như !

 

Diêu Khôn tự tưởng tượng chuyện rõ ràng rành mạch, cần Hoa Chiêu giải thích nữa.

 

Hoa Chiêu cũng thể tìm kiếm tất cả các sản phẩm "Đào Ký", cô chức năng đó, vì cô chỉ xử lý một vài sản phẩm "Đào Ký" của các thương hiệu siêu thị lớn, còn những cửa hàng nhỏ thì bỏ qua.

 

tìm phóng viên, yêu cầu họ đưa tin thật kỹ về việc thực phẩm của Đào Ký dở tệ thế nào, phản ứng của khách hàng .

 

Đồng thời giải thích rõ, đó là Đào Ký, Diêu Ký của họ.

 

Điều thành công, cộng thêm những tin tức chuẩn đó, cuối cùng cũng rằng, Đào Ký là Đào Ký, Diêu Ký là Diêu Ký, và Đào Ký thực sự dở!

 

Khách hàng chỉ đơn giản là tránh xa, mua nữa, dù cho mất tiền, hoặc tặng , họ cũng sẽ mang về nhà cho ch.ó ăn.

 

À , thử , ngay cả ch.ó cũng ăn!

 

Phản ứng của khách hàng là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ chính là hành động của các siêu thị.

 

Các siêu thị trả bộ hàng hóa.

 

Hàng loạt sản phẩm khỏi nhà máy mấy ngày kéo về, kho lạnh của Đào Ký đủ chứa, chỉ thể để bên ngoài.

 

Thời tiết bây giờ nóng, loại thực phẩm để bên ngoài nửa ngày là bốc mùi ngay!

 

Kéo đến kho lạnh thuê để cất giữ giúp họ ư? Tiền vận chuyển còn đủ!

 

Hơn nữa, Tạ Liên Na nếm thử, đúng là dở, cất giữ cũng bán .

 

Chỉ thể trơ mắt chúng dần dần thối rữa.

 

Ba ngày , hàng bán đó đều kéo về, chất đầy đất trống của nhà máy.

 

Mùi hôi thối bốc lên ngút trời.

 

Giống hệt như sắc mặt của Tạ Liên Na lúc .

 

Sắc mặt của các nhà đầu tư còn tệ hơn cô , một nữa tụ tập, đòi rút vốn.

 

Thái độ còn kiên quyết hơn .

 

 

Loading...