Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1711: --- Nghiệt Duyên
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:40:56
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa chạm nhiệt của Mã Kính Nghiệp, Hoa Chiêu là hơn 40 độ .
Chỉ là, em bé vẫn còn tỉnh táo, mở mắt cô nở một nụ ngây ngô.
Trong sáng và vô tư.
Hoa Chiêu chịu nổi nhất là điều .
“Sao để đứa bé bệnh nặng đến mức mà phát hiện ! Còn mang nó theo việc nữa!” Hoa Chiêu tức giận ôm đứa bé chạy về phía văn phòng.
Bà Mã cũng việc nữa, vội vàng chạy theo.
Mã Phú Cường tám, chín tuổi sững sờ trong chốc lát, cũng chạy theo.
Chân tay bé linh hoạt, vốn dĩ què, nhưng khi điều trị một thời gian ở bệnh viện Kinh Thành, giờ chỉ còn khập khiễng khi .
Tuy nhiên, khi chạy thì khá rõ ràng.
bé chạy nhanh, chạy gọi: “Em trai con ?”
Hoa Chiêu văn phòng, nơi mát mẻ hơn và sạch sẽ.
Cô vội vàng đặt đứa bé lên bàn việc, kiểm tra một lượt, lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là cảm lạnh, sốt.
“Chăm sóc kiểu gì , buổi tối đắp chăn cho nó ? Đêm bây giờ vẫn còn se lạnh, nếu đắp chăn thì thể mặc quần áo cho nó ngủ, quấn thêm cái bụng nữa.” Hoa Chiêu .
Cô nhiều, bà Mã bà , Mã Thu Bình cũng sinh 6 đứa con, lẽ cách để trẻ con cảm lạnh chứ?
Bà Mã tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Sao mặc đồ cho nó chứ? mặc đắp cho nó! Một đêm thức dậy mấy để đắp chăn cho đứa bé, phát hiện ....”
Bà tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Không cái đứa vong ân bội nghĩa nào nửa đêm thức dậy lột hết quần áo của Mã Sáu, còn đặt nó ngủ đất nữa!”
Nhớ cảnh tượng đó, bà xót xa run lẩy bẩy: “Cũng tại quá mệt, nửa đêm về dậy nổi, nếu đứa bé tự lạnh tỉnh giấc mà , cũng , khi nó c.h.ế.t cóng !”
Đêm đầu hè lạnh, bà còn đắp chăn bông.
Mã Sáu trần truồng nền xi măng ít nhất hơn một tiếng đồng hồ, khi bà bế nó lên thì đứa bé lạnh ngắt, dọa c.h.ế.t bà .
Hơ ấm mãi mới nóng , sáng nó vẻ ủ rũ, bà mới yên tâm mà mang đứa bé theo cùng .
Đương nhiên, càng yên tâm để đứa bé một ở nhà.
Ai là nửa đêm đặt nó xuống đất, câu trả lời hiển nhiên.
Mã Phú Cường tức đến nỗi nắm c.h.ặ.t t.a.y run lẩy bẩy: “Không Hoa Nhị thì cũng là Hoa Tứ! Con sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t bọn chúng!”
Tuy con trai thứ hai và thứ tư của Mã Thu Bình cũng đổi tên, gọi là Mã Văn Minh và Mã Thành Tín, nhưng Mã Phú Cường và Mã Ái Quốc thừa nhận bọn chúng.
Không coi bọn chúng là em, ngay cả họ cũng chia sẻ với bọn chúng, vẫn gọi bọn chúng bằng tên cũ, Hoa Nhị, Hoa Tứ.
Mã Phú Cường xong liền bỏ chạy, bà Mã tóm chặt lấy: “Mày xem cái hình bé tí của mày, mà đ.á.n.h hai đứa nó? Lần nào chẳng đ.á.n.h cho tơi bời? Ngoan ngoãn ở yên đây, đợi bà tan xử lý bọn chúng!”
Nửa đêm sợ phiền cả nhà nghỉ ngơi, bà ầm lên, kết quả sáng khi thức dậy, hai đứa vong ân bội nghĩa biến mất tăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1711-nghiet-duyen.html.]
Đợi bà tan thì tay!
Hoa Chiêu thở dài, đôi khi, sinh con cái, đúng là nghiệt duyên, đều là đến để đòi nợ.
Kiếp Mã Thu Bình lẽ g.i.ế.c cả nhà Hoa Long, kết quả kiếp hãm hại t.h.ả.m hại đến , thoát khỏi Hoa Long , Hoa Long còn để hai đứa con để hành hạ cô .
“Sau cẩn thận hơn một chút nhé.” Hoa Chiêu .
Bà Mã thở dài, mà cẩn thận chứ? Sống chung một mái nhà mà.
Đã thể vứt một thì sẽ thể vứt nữa. Lần còn đỡ, chỉ là vứt xuống đất giữa đêm. Lần thấy, chúng nó thể vứt mày xuống giếng… hoặc đưa vứt đại cái mương nào đó, đến tìm cũng thấy.
Nghĩ đến đây, bà Mã gần như phát rầu mà c.h.ế.t. đối phương cũng chỉ là hai đứa trẻ, một đứa sáu bảy tuổi, một đứa bốn năm tuổi, bà lẽ nào thể vứt bỏ chúng?
Mã Thu Bình từ bên ngoài chạy xông , ôm Mã Tiểu Lục lòng, hỏi hỏi Hoa Chiêu, là vấn đề gì lớn, cô mới yên tâm. Nước mắt lã chã rơi.
Hoa Chiêu cũng phiền lòng họ, nhưng chuyện thế cô cũng nghĩ cách giải quyết . Cô lấy t.h.u.ố.c cho Tiểu Lục. Dù quá nghiêm trọng thì cũng nhanh chóng uống t.h.u.ố.c hạ sốt, nếu sẽ thành chuyện lớn.
Đợi đến khi cô , Mã Thu Bình nghĩ cách.
“ xem như hiểu rõ , rồng sinh chín con, mỗi con một vẻ. Hai đứa lão Nhị và lão Tứ, chúng nó cùng một giuộc với chúng . Tiếp tục sống chung, chừng ngày sẽ gây họa lớn.” Mã Thu Bình : “ sẽ đưa lão Nhị và lão Tứ về nhà họ Hoa.”
Hoa Chiêu khựng một chút : “Đưa về đó, cuộc sống của chúng nó cũng sẽ dễ dàng gì.” Cái gia đình nhà Hoa Sơn đó, liệu thể đối xử với chúng nó ?
Mã Thu Bình vuốt ve đứa con trai đang nóng hầm hập trong lòng, c.ắ.n răng hạ quyết tâm: “ thể để chúng nó hại những đứa con khác của !”
Đó cũng là con của cô , cô cũng từng xót xa, nhưng tâm lý của cô bào mòn hết cả . Cô thừa nhận chính là thiên vị, cô chỉ thích những đứa con với , đặc biệt là đứa con út , đứa bé Hoa Long ảnh hưởng, Hoa Long cho tàn tật. Cô dám đ.á.n.h cược.
Cô thấy một đứa con của g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con khác. Cách nhất là tách chúng .
“Được ...” Hoa Chiêu : “Để tìm cùng cô về nhé?”
Cô đương nhiên thể phái bảo vệ trực tiếp đưa hai đứa trẻ về, nhưng chuyện cô luôn cảm thấy gì đó ... Cách nhất là dùng tình yêu thương, sự tỉ mỉ và kiên nhẫn để cảm hóa hai đứa trẻ... cô cảm thấy bà Mã và Mã Thu Bình , sự kiên nhẫn của cả hai cạn kiệt, cũng . Dù thì chuyện cô nhúng tay , nhưng nể mặt bà Mã và Mã Thu Bình, cô thể phái đưa cô về, còn con trai thì để cô tự đưa .
Mã Thu Bình thực tự đưa , cô còn tiếp tục kiếm tiền, một ngày phép cũng xin.
vẻ mặt của Hoa Chiêu là suy nghĩ thực tế, cô chỉ thể chấp nhận sắp xếp của Hoa Chiêu.
“Cảm ơn cô.” Cô chân thành .
Sự sắp xếp của Hoa Chiêu quá , nếu tự đưa hai đứa trẻ về, chẳng khác nào dê miệng cọp, đừng hòng nữa.
Hoa Chiêu gật đầu, gọi điện cho Thạch Dương, chuyện đương nhiên là giao cho Thạch Dương – giao thiệp với nhà họ Hoa nhiều nhất – là phù hợp nhất.
Không ngờ Mã Thu Bình là một hành động nhanh gọn, hạ quyết tâm bên , cô lập tức về nhà thu dọn hành lý, đó quanh làng hai vòng, bắt Mã Văn Minh và Mã Thành Tín đang chơi ngoài đồng về, đưa chúng đến ga tàu hỏa.
Mèo con Kute
Cô ở thêm một đêm nào nữa, cô sợ Mã Tiểu Lục sẽ c.h.ế.t cóng trong đêm nay. Hoặc chúng nó sẽ xách thằng bé ném thẳng xuống giếng trong sân.
Mã Văn Minh và Mã Thành Tín sẽ đưa chúng về nhà ông bà, mà vui vẻ. Ông bà và bố trong lòng chúng mới là , còn là một kẻ vô dụng, là hầu, là kẻ thù.
Bà Mã tuy yên tâm để con gái một về cái hang cọp nhà họ Hoa, nhưng bà ở trông con. Sờ Mã Tiểu Lục, nhiệt độ hạ xuống, thằng bé cũng tinh thần hơn, đang c.ắ.n dâu tây vui vẻ.
“Không ngờ cháu học y thuật, còn lợi hại đến thế.” Bà Mã Hoa Chiêu thở dài. Ai mà ngờ chứ, hồi đó Tiểu Hoa chỉ là một con yêu tinh gấu đen của làng...