Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1715: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:41:00
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
CÓ MẮT KHÔNG THẤY THÁI SƠN
Hoa Chiêu dẫn Lý Tiểu Giang một vòng, giới thiệu với đốc công, những việc còn cô quản nữa.
Nếu cô còn quản, thì cần Lý Tiểu Giang gì?
Mèo con Kute
Lý Tiểu Giang bận rộn cả ngày trời, nhưng chẳng gì cả, chỉ là quen .
Anh quen hết tất cả trong công trường, trừ đốc công , đều ấn tượng về .
Còn về đốc công, hai họ xung đột lợi ích nên thể quan hệ .
“ phát hiện đốc công trung thực, quả thật tình trạng tráo đổi vật liệu, dùng hàng kém chất lượng.” Lý Tiểu Giang : “ vẫn quá nghiêm trọng, chỉ thế một ít thôi.”
Cát, xi măng, gạch đều cấp độ, đặc biệt là xi măng, mỗi cấp độ một giá khác .
Đốc công vẫn còn “ lương tâm”, chỉ đổi một chút, kiếm chút tiền lẻ, chất lượng công trình tổng thể ảnh hưởng quá nghiêm trọng.
Có những kẻ lòng đen tối, đổi hết tất cả, thì công trình xây chỉ là công trình dỏm thôi.
Đây chính là lợi ích của việc dùng trong nghề, chỉ cần một vòng quanh kho vật liệu là thể nhận .
Nếu , tìm một ngoại đạo đến, dùng hàng kém chất lượng ngay mắt , cũng .
Hoa Chiêu hài lòng gật đầu: “Người hiện tại vẫn đổi, là do quan hệ mới , nhắc nhở một chút, nếu thành thật sửa đổi thì thôi, sửa sẽ đổi khác.”
Đốc công là họ hàng của một quan hệ.
Như Lý Tiểu Giang , đây còn là một “ lương tâm” đấy, nếu thực sự đổi , chắc tiếp theo “ lương tâm” bằng .
Không còn cách nào, bây giờ ngành nghề đang hỗn loạn, ai cũng thôi.
Thật sự ai ăn bớt nguyên vật liệu rút ruột công trình một chút nào.
Ngay cả ông chủ lớn thiếu tiền đó, những việc quyền thiếu tiền đó, ông chủ lớn thể lúc nào cũng giám sát, những việc luôn tìm chỗ để gian lận.
Ví dụ như công ty bất động sản của Hoa Chiêu, cũng chính là tình trạng .
Diệp An thậm chí sống tại công trường, nhưng thỉnh thoảng vẫn thể tìm một hai sai.
“ .” Lý Tiểu Giang gật đầu.
“À, chuyện với .” Hoa Chiêu : “Cậu còn nghề buôn bán trái cây đó ? Nếu thì để Mã Đại Thẩm tiếp quản .”
Lý Tiểu Giang sửng sốt : “ đang lo về chuyện đây, đột nhiên nữa, mấy bên mua hàng của chắc sẽ đau đầu lắm.”
Anh thu mua trái cây để bày bán ở chợ, như thì kiếm bao nhiêu tiền? Hơn nữa, dân bình thường táo giá năm sáu tệ một cân, chắc chắn sẽ phỉ nhổ một tiếng!
Bây giờ táo thông thường chỉ hai ba hào một cân, khi trái mùa nhiều nhất cũng chỉ một tệ một cân thôi.
Trái cây của là chuyên bán cho vài cửa hàng, 2 cửa hàng bánh ngọt, 2 cửa hàng đồ ăn Tây, 1 cửa hàng cà phê.
Đối phương sẽ gọt vỏ và cắt thành miếng những trái cây va đập, mắt, thành những đĩa trái cây tinh xảo, một chút cũng ảnh hưởng đến việc bán giá cao.
Trong vài năm, chỉ dựa việc kinh doanh nhỏ lẻ kiếm 19 vạn tệ, Lý Tiểu Giang một cái đầu linh hoạt.
Hoa Chiêu xong cũng gật đầu, cô còn nghĩ phương pháp , mấy cửa hàng cô còn từng đến một hai , cũng từng ăn đĩa trái cây .
Lúc đó cô còn tưởng đối phương mua trái cây đắt tiền từ đại lý chính hãng chứ....
Công trường tan ca đúng giờ, bây giờ trời tối nhanh nên họ tan khi trời sáng hẳn.
Lý Tiểu Giang cũng tan về, tìm Mã Đại Thẩm.
Mã Đại Thẩm bế Lão Lục, gặp mặt mấy đối tác thu mua của Lý Tiểu Giang.
Đây là những phụ trách thu mua của các cửa hàng đó.
Tuy chỉ là phụ trách thu mua, nhưng họ đều tự cho là địa vị, mấy thấy dáng vẻ của Mã Đại Thẩm liền cau mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1715.html.]
Một trẻ tuổi hơn thậm chí còn khách khí mà hỏi thẳng: “Chuyện gì ? Bà thím nông thôn? Lại còn dẫn theo con nít? Lý Tiểu Giang, thì thôi, bên ngoài khối thể , cố kéo một như đến, cũng thế .”
Lý Tiểu Giang một tiếng.
Thu mua trái cây từ vườn rau bán giá cao, là chuyện gì cao siêu, thì khác cũng .
Chẳng qua là vì , quen , mối quan hệ , nên nhất thôi.
Bây giờ bên ngoài còn hai đối thủ cạnh tranh đang cùng chuyện với , nếu nữa, lập tức sẽ thế.
Ca việc của ai cũng thể tiếp nhận, tiếp nhận nổi .
Những cửa hàng chỉ nhận trái cây chứ nhận .
Lý Tiểu Giang vui vẻ, mang theo chút kiêu ngạo : “Các đừng mắt thấy Thái Sơn, bên ngoài đúng là ai cũng thể thế , nhưng ai thể thế Mã Đại Thẩm!
“Chỉ cần cô một lời, các tin , việc kinh doanh chỉ cô ! Cô bán cho ai thì bán cho đó, đắc tội với Mã Đại Thẩm, các đừng hòng trái cây ngon mà ăn.”
Người trẻ tuổi kinh ngạc: “Thật giả ?”
Mấy khác cũng nghiêm túc đ.á.n.h giá Mã Đại Thẩm.
Lý Tiểu Giang bọn họ đều rõ, xưa nay thích khoác lác, càng thể đùa kiểu .
Ai chứ?
Mã Đại Thẩm dặn dò , bây giờ chỉ đó với vẻ mặt lạnh lùng bế đứa trẻ đang ngủ, một lời.
Cuộc sống khốn khó nhiều năm cũng khiến bà toát vẻ khắc khổ khó gần, khi bà kéo mặt xuống đó gì, trông khó chọc .
Lý Tiểu Giang nhỏ: “Mã Đại Thẩm việc trong vườn cây ăn quả, quan hệ với bà chủ vườn.”
“Ồ ồ ồ.” Mọi lập tức hiểu .
Trong xã hội trọng tình nghĩa, tình nghĩa hơn trời, quan hệ thì hơn bất cứ thứ gì.
“Những chuyện khác cũng nhiều, các cứ xem .” Lý Tiểu Giang : “Các xuống lượng cần mỗi ngày, giao cho Mã Đại Thẩm, để cô xem xét sắp xếp .”
Mấy cửa hàng cũng chuyên bán trái cây, bao nhiêu là lấy bấy nhiêu, nếu đưa cho họ 1000 cân táo một lúc, họ cũng bán hết .
Số lượng và chủng loại họ đều hạn.
May mà trái cây mà vườn cây ăn quả thể chia cho công nhân mỗi ngày cũng hạn, hiện tại vẫn là tình trạng cung đủ cầu.
Trước đây khi Lý Tiểu Giang cung cấp đủ, họ sẽ bỏ giá cao để mua từ đại lý, tiếc đứt ruột.
Giá cao gấp năm sáu , thậm chí 10 !
Mã Đại Thẩm chữ, nhưng bà vẫn mặt đổi sắc nhận lấy tờ đơn.
“Tự giao hàng đến từng nhà thì phiền phức quá, còn nữa chứ, mỗi ngày sáng sớm 6 giờ các cứ phái đến nhà lấy .” Mã Đại Thẩm những lời Lý Tiểu Giang dạy bà .
Mấy phụ trách thu mua .
Trước đây Lý Tiểu Giang đều tự mang hàng đến tận nơi cho họ, nhưng nếu Mã Đại Thẩm thật sự lợi hại như Lý Tiểu Giang , thì họ đúng là chiều theo bà .
Cũng tiện xem thử sự thật đúng như .
Ra khỏi phòng, tạm biệt mấy nhân viên thu mua, Mã Đại Thẩm liền trở dáng vẻ ban đầu, mặt đầy lo lắng : “Con mau dạy mấy chữ là gì , hôm nay học thuộc ngay!”
Cô bao giờ nghĩ rằng một ngày ham học hỏi đến thế.
Cũng may, đó chỉ là tên của mấy loại trái cây, bây giờ chúng đều đại diện cho tiền bạc, nên Mã Đại Thẩm học nhanh.
Học xong, cô cũng về nhà, mà đến vườn quả, mượn điện thoại của vườn quả gọi cho Hoa Chiêu.
Hôm qua cô cảm thấy gì đó đúng, nhưng tâm trí để hiểu, hôm nay cuối cùng nghĩ thông suốt.
Cô thu mua trái cây của vườn quả với giá thấp bán với giá cao ư? Sao cô cảm giác như đang giật miếng bánh của Hoa Chiêu? Người tự bán giá cao chẳng hơn ?