Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1717: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:41:02
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Muốn giữ

 

"Cứ cho là căn nhà thể đăng ký hộ khẩu, bây giờ giá 2000 tệ một mét vuông. Nhà cô 6 nhân khẩu, ít nhất cũng 3 phòng chứ? Nếu con cái lớn thì thể ở chung , một căn nhà 3 phòng ngủ 100 mét vuông, tức là 20 vạn tệ."

 

"Cô bây giờ mỗi ngày bán trái cây kiếm hơn 100 tệ, 1 tháng hơn 3000 tệ, nhưng chuyện thường xuyên, 365 ngày đều trái cây thu hoạch, tính mùa thu hoạch tất cả các loại trái cây chỉ ba bốn tháng."

 

"Một năm cứ tính là 1 vạn tệ , cô kiếm 20 năm mới mua một căn nhà. 20 năm , 6 đứa con lớn đến cỡ nào ?"

 

"Thằng cả hơn 30, thằng út cũng 20 tuổi , đến tuổi lấy vợ . "

 

"Hơn nữa, nuôi lớn 4 đứa con sẽ tốn bao nhiêu tiền? Thằng cả thằng út thể học trường bình thường, thằng ba thằng năm trường chuyên biệt, học phí ít."

 

"Thằng cả thằng út học đại học ? Nếu , với vật giá mười mấy năm , ước chừng học phí mỗi năm là vài nghìn tệ, hai đứa con là 1 vạn tệ."

 

"4 thằng con trai, mỗi đứa kết hôn cần tiền ? Vài nghìn tệ đủ ? Nhà gái yêu cầu nhà ? Đây là 4 cái 20 vạn tệ nữa."

 

"Quan trọng nhất, cô tích góp 20 năm 20 vạn tệ, nhưng 20 năm , 20 vạn tệ còn đủ mua một căn nhà ?"

 

Từng câu từng chữ, Mã Đại Thẩm choáng váng cả , mặt tái mét.

 

hiểu , 20 vạn tệ, chẳng là cái thá gì!

 

Cái gì mà con thiên văn?

 

Hoàn đủ để cô nuôi lớn 4 thằng con trai, càng đủ để sắp xếp đó cho chúng, lấy vợ sinh con.

 

Thậm chí chúng còn đủ để an cư lạc nghiệp ở Kinh Thành!

 

Một ngày kiếm hơn 100 tệ thì ? Chúng vẫn như đám bèo dạt, phiêu bạt ở Kinh Thành , thuê nhà khác ở.

 

4 đứa con cũng thể học, thể lấy vợ, chỉ thể chịu cảnh độc .

 

Cho nên, cô phấn khích cái quái gì chứ! Chẳng gì cả!

 

Hoa Chiêu thầm, mặc dù cô chút đ.á.n.h tráo khái niệm, 20 năm chỉ giá nhà tăng, mà lương cũng sẽ tăng chứ.

 

bây giờ với cô 20 năm lương một lên tới vài nghìn, thậm chí vạn tệ, Mã Đại Thẩm cũng tin.

 

Hơn nữa, dù lương lên tới vài nghìn, vài vạn tệ, vẫn mua nổi nhà.

 

Nói với cô lúc đó nhà 10 vạn tệ một mét vuông, 100 mét vuông 1000 vạn tệ, cô sẽ sợ c.h.ế.t ngất ngay lập tức, hoặc trực tiếp bỏ cuộc.

 

Hiện tại thế , vặn.

 

Mã Đại Thẩm tràn đầy khí thế: "Cô xem, trái cây của tăng giá thêm chút nữa ? Mỗi cân tăng thêm 1 tệ?"

 

Như một ngày sẽ kiếm hơn 200 tệ...

 

Vẫn đủ để lập tức 20 vạn tệ mua nhà!

 

còn thêm việc khác!

 

"Việc bán trái cây quá đơn giản, mỗi ngày chỉ cần mang về nhà, sáng hôm đến lấy , cần bận rộn gì. Cô xem nên thêm việc gì đây?" Mã Đại Thẩm hỏi.

 

Trước đây ai tính một khoản rõ ràng như cho cô , bây giờ cô cuối cùng , an cư lạc nghiệp ở Kinh Thành thì còn thiếu bao nhiêu tiền.

 

20 vạn!

 

nhanh chóng kiếm đủ 20 vạn để mua một căn nhà, nhập hộ khẩu, mới về Thôn Khaoshan nữa.

 

Những ở độ tuổi của dì coi trọng hộ khẩu, đặc biệt là hộ khẩu thành phố.

 

Để mấy đứa nhỏ từ nông thôn trở thành Thủ đô, dì dù thế nào cũng cố gắng.

 

nhiều cách kiếm tiền, nhưng Hoa Chiêu thật sự cách nào phù hợp với dì Mã.

 

Hai bàn bạc một hồi lâu, dì Mã quyết định vẫn sẽ bắt đầu từ Lý Tiểu Giang, lấy quần áo chất đống trong tay về, mang chợ bán.

 

Vùng ngoại ô Thủ đô cũng là nông thôn, nông thôn thì chợ phiên, chợ 3 ngày một phiên, chợ 5 ngày một phiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1717.html.]

 

Hơn nữa, chợ phiên thường chỉ họp nửa ngày là tan, như cũng ảnh hưởng nhiều đến công việc của dì Mã, dù xin nghỉ phép thì nửa ngày cũng là đủ.

 

cũng nhất thiết bán quần áo, dì chỉ thử sức với quần áo , tìm cảm giác khi bán hàng.

 

Mọi chuyện cứ thế quyết định, Hoa Chiêu cũng nên về nhà .

 

Dì Mã chợt nhớ , hỏi: “Thu Bình gọi điện về ? Sao vẫn về? Bên đó thuận lợi ? Bọn họ con bé, giữ ?”

 

đoán khá đúng, nhà họ Hoa mấy đứa con riêng kéo theo, buông tha Thu Bình.

 

Hoa Chiêu là một sát tinh thể chọc , nhưng Thu Bình, phụ nữ đây bọn họ vò nát, há chẳng vẫn thể bắt nạt ?

 

Bọn họ bóp c.h.ế.t cô! Muốn giữ cô để cô phục vụ bọn họ cả đời!

 

Mấy con bò của nhà họ Hoa, chẳng còn mấy quả trứng nữa, hơn nữa còn mắc bệnh lạ, thể yếu ớt vô cùng, chẳng việc gì nặng nhọc.

 

Bây giờ trong nhà ngoài ngõ đều cần việc.

 

bọn họ quá yếu, còn thể lực để trấn áp phụ nữ nữa.

Mèo con Kute

 

Những phụ nữ đây hiền lành, thật thà bỗng chốc đổi bộ mặt, hoặc là mặc kệ bọn họ sống c.h.ế.t, hoặc là bỏ bọn họ mà chạy .

 

Thu Bình như dê miệng cọp, tự động dâng đến, bọn họ thể bỏ qua ?

 

Trứng hết, nhưng Hoa Long còn chút thể lực nên trở thành chủ lực, định chiếm lấy Thu Bình, kết quả Thạch Dương xử lý.

 

Hoa Long học khôn , học cách dùng pháp luật để bảo vệ , kiện Thạch Dương.

 

Bản cũng viện cớ chỗ chỗ đau đớn chịu xuất viện, Thạch Dương, đúng hơn là Hoa Chiêu bồi thường tiền cho .

 

1 vạn tệ khiến nếm mùi ngọt.

 

Vì là chuyện của mà liên lụy đến Thạch Dương, Thu Bình ở bên đó lo lắng dám về.

 

Hoa Chiêu giấu giếm, kể cho dì Mã .

 

Không đợi dì Mã lo lắng, Hoa Chiêu : “Cháu phái thêm mấy nữa qua đó, dì cứ yên tâm, Hoa Long sẽ nhanh chóng khỏi bệnh xuất viện thôi, tội danh Thạch Dương đ.á.n.h trọng thương đương nhiên sẽ thành lập.”

 

Mà chỉ cần thương nặng, bây giờ cũng chẳng coi là chuyện gì to tát.

 

Làm gì chuyện tát một cái mà bắt ? Có đ.á.n.h đến đầu chảy m.á.u cũng chẳng .

 

Ai nắm đ.ấ.m to hơn, đó lý hơn, đây là câu từ một đồn cảnh sát ở địa phương, bảo họ vấn đề thì “tự giải quyết”, đừng đ.á.n.h c.h.ế.t là .

 

Bọn họ cũng hết cách, mấy quản mấy vạn thậm chí mười mấy vạn dân ở các xã, nếu một cái tát cũng quản thì bọn họ cả ngày chẳng gì, 24 giờ nghỉ cũng giải quyết xuể.

 

Dì Mã Hoa Chiêu phái thêm mấy nữa , lập tức yên tâm.

 

“Lại phiền cháu …” Dì chút ngượng ngùng .

 

Hoa Chiêu : “Toàn là chuyện nhỏ thôi, dù thì bọn họ rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, chi bằng tìm cho họ chút việc để , rèn luyện một chút.”

 

Hoa Chiêu trở về nhà, nhưng tỏ thoải mái như nãy.

 

Cô lập tức hỏi Giản Bạch: “Bên Thạch Dương xử lý thế nào ?”

 

Cô phái “chữa khỏi” bệnh cho Hoa Long, là gửi linh đan diệu d.ư.ợ.c đến cho uống để thật sự khỏi.

 

Mà là dùng một thủ đoạn đặc biệt.

 

Chuyện dễ, nếu Hoa Long thông minh, cứ ở lì trong phòng bệnh chịu ngoài, của cô thể xông lôi .

 

Làm thế thì mấy đó cũng sẽ liên lụy.

 

“Pháp luật” vĩnh viễn là một vũ khí .

 

Giản Bạch : “Hoa Long quả thực cẩn thận, lúc đầu ngay cả vệ sinh cũng ở trong phòng, nhưng cùng phòng chịu, đuổi ngoài, của chúng liền đưa từ nhà vệ sinh.”

 

 

Loading...