Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1723: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:41:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lại mang về

 

Hoa Long ngoan ngoãn xuất viện, bệnh tật gì, tội danh cố ý gây thương tích thành lập, cũng bày tỏ truy cứu nữa, Thạch Dương đương nhiên thả .

 

điều duy nhất là, mục đích đạt .

 

Mã Thu Bình vốn định gửi Lão Nhị và Lão Tứ về nhà họ Hoa, nhưng của Hoa Long tái hôn!

 

Vợ của Hoa Tam Ngưu, Khương Cần, bỏ !

 

Chỉ còn bà vợ ngốc nghếch của Nhị Ngưu, kiên quyết con của , bà dám bỏ là bà dám đ.á.n.h c.h.ế.t chúng!

 

cũng là con của , Mã Thu Bình chúng c.h.ế.t.

 

Mà hậu quả của việc cố gắng giữ , ước chừng cũng khác gì c.h.ế.t.

 

Hoa Long thấy hai đứa trẻ cũng vẻ mặt gì .

 

Cô chợt nhớ đến Hoa Chiêu năm nào, sống trong chuồng heo, heo ăn gì cô ăn nấy, ốm đau cũng ai quan tâm, mùa đông suýt c.h.ế.t cóng.

 

Thế là cuối cùng cô đưa hai đứa trẻ về.

 

May mà bây giờ Lão Đại đưa Lão Lục đến vườn cây ăn quả, Lão Tam và Lão Ngũ học , Lão Nhị và Lão Tứ cứ ở nhà, sợ chúng gây rắc rối cho ai.

 

Mã Thu Bình sắp xếp thỏa cho chúng, để bữa trưa, lập tức .

 

Dì Mã thấy cô thì bất ngờ, nước mắt suýt nữa thì trào .

 

Cái nhà họ Hoa đó giống như hang ổ hổ dữ , sẽ bao giờ đến nữa!

 

Hoa Chiêu rằng họ sẽ trở về, nên hề ngạc nhiên.

 

Mã Thu Bình thấy cô liền cầu cứu: "Hai đứa trẻ đó gửi , ? thật sự sợ chúng nặng nhẹ, hại mấy đứa em."

 

Ngoài Lão Lục, Lão Ngũ cũng lớn, Lão Tam thì càng hiểu chuyện, dễ dàng lừa gạt, cô sợ.

 

"Hay là gửi đến trường nội trú ." Hoa Chiêu : "Có một loại trường học, trẻ em ăn ở tại đó, một tháng hoặc vài tháng mới về nhà ở vài ngày."

 

Mã Thu Bình đầu tiên còn loại trường học , lập tức đồng ý, chỉ là, chắc là đắt lắm nhỉ?

 

"Dù đắt đến mấy cũng gửi chúng ! Lão Lục thể chuyện gì ." Dì Mã .

 

Bà thừa nhận thiên vị đứa trẻ bình thường duy nhất , bà còn hy vọng nó lớn lên khỏe mạnh, tài kiếm tiền, chăm sóc mấy đứa trai nữa.....

 

Dì Mã nhớ điều gì đó, với Mã Thu Bình: "Đừng sợ, bây giờ ngoài bán hàng , kiếm ít tiền, đủ cho chúng học ."

 

Hoa Chiêu há miệng, khuyên các bà hãy dùng tình yêu để cảm hóa hai đứa trẻ, dù chúng còn nhỏ, thể sẽ đổi .

 

hai đó đều bận công việc. Trong thời gian cảm hóa bằng tình yêu, nhỡ hai đứa nhóc quỷ ném lão Lục xuống đất thằng bé đổ bệnh thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?

 

“Hai hãy chuyện nghiêm túc với chúng nó nữa, phân tích trái cho rõ ràng.” Hoa Chiêu .

 

“Ừ ừ.” Mã Thu Bình đáp lời, chút qua loa.

 

Chẳng lẽ cô từng lý lẽ ? Mấy ngày ở Đông Bắc , cô đến khô cả họng, mà hai đứa nhóc như lũ bạch nhãn lang, chỉ cần Hoa Long ngon ngọt vài câu là lừa cô về nhà, tiếp tục sống cùng bố chúng.

 

Nghe bỏ chúng để tự về Bắc Kinh, thằng hai lập tức chạy bếp xách d.a.o chặt rau đòi c.h.é.m cô.

 

Thằng năm thì chạy mách lẻo với Hoa Long.

 

Làm tan nát trái tim cô.

 

Thôi bỏ , cứ như , coi như họ duyên phận.

 

Hoa Chiêu xong cũng gì.

 

Mã Thu Bình cũng kể chuyện trong nhà ngoài, vì ở xa xa mấy đồng nghiệp đang vểnh tai ngóng.

 

Cô nhớ lời , bèn hỏi: “Mẹ, bán hàng rong ? Bán gì ? Mẹ ở đây nữa ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1723.html.]

“Mẹ ngoài bán hàng rong tiện chăm sóc lão Lục, thằng cả học .” Dì Mã đáp: “Bây giờ bán quần áo, , còn cả việc nhận việc thu mua trái cây của Lý Tiểu Giang nữa.”

 

Bà giải thích cho Mã Thu Bình .

 

Mã Thu Bình lúc đầu còn nhíu mày, cứ ngỡ Lý Tiểu Giang xiêu lòng, tìm hiểu cô...

 

May mà đó Lý Tiểu Giang nể mặt Hoa Chiêu mới chịu nhường việc, ý định tìm hiểu gì, lúc đó cô mới yên tâm.

 

Mã Thu Bình đôi khi cảm thấy bệnh, một nỗi sợ hãi và ghê tởm đối với tất cả đàn ông.

 

Gặp một đàn ông ngược chiều đường, cô sợ, nếu một theo phía , cô càng sợ hơn.

 

Khi đông thì còn đỡ, nhưng nếu đường ít mà chỉ hai họ, cô sẽ sợ đến run rẩy.

 

Hơn nữa chỉ là nỗi sợ hãi, mà còn là sự ghê tởm. Nghĩ đến việc nếu tái hôn, tiếp xúc với một đàn ông khác, cô cảm thấy sợ hãi, buồn nôn.

 

Một sống yên tĩnh bao, việc gì tự tìm khổ?

 

Đáng tiếc là thể hiểu cảm xúc của cô, cứ tìm đối tượng cho cô.

 

Bây giờ việc khác , chắc sẽ còn để ý đến chuyện tìm đối tượng cho cô nữa, Mã Thu Bình vui, cực kỳ ủng hộ ngoài bán hàng rong.

 

Hoa Chiêu nhớ mục đích tìm dì Mã hôm nay, : “Tất đến , thuê một nhà kho ở ga hàng hóa ngoại ô để cất giữ, dì định khi nào lấy?”

 

Dì Mã vui vẻ: “Đi ngay đây, ngay đây, tiên cho 500 tệ tiền hàng!”

 

Mèo con Kute

Trước đây bà chỉ 100 tệ, nhưng mấy ngày nay bán trái cây kiếm một ít, trong tay tiền, bà tự nhiên cũng mạnh dạn hơn.

 

“Đương nhiên vấn đề gì, bao nhiêu cũng .” Hoa Chiêu : “Còn chuyện bán buôn mà cháu , dì thời gian thì nghĩ thêm nhé.”

 

“Ừm.” Dì Mã , nhưng lập tức đồng ý.

 

“Tất gì ạ?” Mã Thu Bình hỏi.

 

Dì Mã kể cho cô chuyện Hoa Chiêu mối quan hệ, thể mua tất lụa từ Hồng Kông.

 

Mắt Mã Thu Bình sáng lên.

 

là phụ nữ trẻ tuổi, dù hôn nhân hạnh phúc, tái hôn, cũng yêu cái . Tất lụa cô cũng , cô cũng thích.

 

Quan trọng là mặc lên thời trang, phối với sandal quê.

 

“Đi thôi, tiện thể cháu lái xe đưa hai xem chỗ luôn.” Hoa Chiêu .

 

Bây giờ xe buýt vẫn còn khá ít, mà chỗ đó xa đây, hai họ nếu đạp xe thì mất 2 tiếng đồng hồ.

 

Mã Thu Bình vốn đến việc, kiếm thêm nửa ngày lương, nhưng bây giờ ngoài bán hàng rong ăn , cô ủng hộ.

 

Hơn nữa, chuyện bán buôn mà Hoa Chiêu , cô chút động lòng.

 

Hoa Chiêu đưa dì Mã, tiên về nhà lấy tiền, đó mới đưa hai đến kho.

 

Cô vốn một dãy nhà kho ở ga hàng hóa, chuyên dùng để chứa các loại vật tư, vì đang ăn buôn bán biên giới với Liên Xô nên hàng hóa đều trung chuyển ở đây.

 

Bây giờ cô dành riêng một căn để chứa tất.

 

Một toa xe lửa tất lụa, vặn đầy một nhà kho.

 

Hoa Chiêu tiện tay kéo một túi da rắn từ cửa xuống, mở , bên trong là tất lụa ngắn, 20 đôi một bó, cứ thế buộc lỏng lẻo , bao bì gì cả.

 

Bao bì sơ sài, mà đúng hơn là bao bì.

 

mua sẽ để tâm , vớ một đôi lắm , cần gì bao bì.

 

Dì Mã cứ tưởng Hoa Chiêu nhập hàng, nhiều lắm cũng chỉ chục túi, cùng lắm là vài chục túi, nhưng kết quả thấy cả một nhà kho đầy ắp, bà còn lo lắng Hoa Chiêu.

 

“Nhiều thế , bán hết ? Thị trường mà xuất hiện nhiều quá, khi rớt giá?” Tuy mới ăn mấy ngày, bà mà cũng đến quan hệ cung cầu .

 

Hoa Chiêu bật , năng khiếu đấy.

 

 

Loading...