Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1725: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:41:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn vô
Mã Thu Bình và bà Mã kéo 5 túi tất về nhà.
Nhà bà là một căn nhà nhỏ độc lập sân vườn, đủ chỗ chứa.
Người lái xe thấy họ là hai phụ nữ nên bụng giúp đỡ dỡ hàng mà tính thêm tiền.
Đương nhiên cũng để ấn tượng , hy vọng hai sẽ thường xuyên ghé ủng hộ việc ăn của .
Tiễn lái xe , bà Mã mấy túi tất mà lo lắng: “Mẹ định mang vài trăm đôi đến chỗ bày sạp, hỏi mấy bán hàng khác xem lấy . Giờ tận 1 vạn đôi, họ cũng lấy nhiều thế , đây?”
“Mẹ cứ ở nhà đợi , con ngoài thử xem.” Mã Thu Bình uống một ngụm nước, chuyển một túi tất lên xe đạp, định .
Sau khi công việc định, hai con mua một chiếc xe đạp cũ để tiện chở hàng và đưa đón con cái.
“Con thử?” Bà Mã hỏi.
“Mẹ đừng bận tâm, bây giờ cứ ở nhà đợi, một hai tiếng nữa sẽ đến tận nơi lấy hàng, lúc đó nhớ nhé, cứ khăng khăng bán 1 tệ một đôi, đừng nhượng bộ, nhiều nhất thì tặng cho đến giao dịch vài đôi tất thôi.”
Trước đó Vương Dương với họ rằng mỗi túi đều thêm 2 bó nhỏ, 40 đôi, để phòng trường hợp bó nào thiếu lượng, mua sẽ kiếm cớ. Nếu tặng thêm hai bó, thì thừa đó sẽ tính là bán tặng.
Mã Thu Bình cảm thấy quy định quá , cô lấy một bó nhỏ từ một túi.
“Chỉ tặng cái thôi, hơn.” Cô .
Bà Mã càng ngạc nhiên hơn: “Hoa Chiêu giá sỉ là 5 hào ? Chúng bán 1 tệ chẳng hóa bán lẻ ? Bán lẻ 1 vạn đôi thì bán đến bao giờ?”
Mã Thu Bình trời : “Bây giờ con thời gian giải thích với , tóm tuyệt đối giữ vững giá 1 tệ nhượng bộ, thì con bán luôn đấy.
“Nếu hôm nay bán thì ngày mai chúng bán 5 hào, yên tâm, sẽ lỗ .” Mã Thu Bình .
là lỗ, bán hết thì thể trả hàng.
“Thôi , con nhanh về nhanh nhé.” Bà Mã .
Mã Thu Bình đạp xe ngoài.
Lúc bà Mã mới xuống thở phào nhẹ nhõm, chợt nhớ quên mất điều gì.
Thu Bình đưa hai đứa nhóc về , bây giờ chúng ? Hoàn ở nhà.
Mà khi họ , cửa sẽ khóa từ bên ngoài.
Bà Mã tìm quanh sân một vòng, quả nhiên thấy.
Nghĩ đến lời con gái dặn, bà thể ngoài tìm, đành ở cửa gọi vài tiếng.
Bà cụ hàng xóm lập tức : “ thấy chúng nó trèo tường nhảy ngoài, chơi .
“ , hai đứa nhóc nhà bà cũng nghịch thật, tường sân cao thế mà chúng nó cứ thế nhảy xuống, chẳng sợ gì cả, nhỡ cẩn thận ngã đập đầu gãy chân thì nhà bà...”
Những lời còn bà cụ hết.
Chuyện nhà nên để ngoài , khi bà Mã và Mã Thu Bình đến đây, hầu như bao giờ nhắc đến quá khứ của , nếu nhắc thì cũng chỉ là chồng Mã Thu Bình mất, họ đến nương tựa .
Hai đứa trẻ đ.á.n.h cha mắng , lời gì đó, họ cũng tiện ngoài.
Vì ngoài chỉ Mã lão Nhị và Mã lão Tứ nghịch ngợm, ngày nào cũng ngoài chơi bời.
Nhìn những đứa trẻ khác trong nhà họ Mã, ngoài đứa nhỏ nhất thì tất cả đều tàn tật, nếu hai đứa đang khỏe mạnh mà thương đầu gãy chân, thì Mã Thu Bình đúng là khổ ?
là chổi mà? Khổ c.h.ế.t .
Bà Mã ngượng ngùng đáp vài tiếng, hai đứa nhóc tự chạy chơi thì bận tâm nữa.
Đói thì chúng sẽ tự về thôi.
Mã Thu Bình sức đạp xe ba bánh, nhanh chóng đến một nhà máy lớn gần đó, đó là một nhà máy dệt.
Ban đầu ở trong thành phố, nhưng vì quy hoạch đô thị, cho là gây ô nhiễm tiếng ồn gì đó, nên chuyển ngoài.
Nhà máy dệt quốc doanh quy mô lớn, hàng ngàn , và phần lớn đều là nữ công nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1725.html.]
Mã Thu Bình bác bảo vệ chặn .
“Bác ơi, cháu đến để phát phúc lợi cho các bác đây ạ, cháu loại tất da chân thời thượng nhất, hỏi xem lãnh đạo nhà máy của các bác mua về để phát phúc lợi cho nhân viên ?” Mã Thu Bình căng thẳng .
Mèo con Kute
Ý tưởng cô cũng mới nghĩ , .
Trước đây cô từng hỏi Hoa Chiêu, nhưng cô nhịn .
Người giúp họ đến mức đó , chẳng lẽ họ thể tự một chút gì ? Cái gì cũng dựa dẫm khác, cứ như là đợi đút cơm miệng .
Quá đáng quá, cô nuốt trôi.
“Tất da chân?” Đôi mắt già nua của bác bảo vệ sáng lên, ông bước khỏi phòng đến bên xe cô.
Nếu đây là bác bảo vệ của một nhà máy may mặc, lẽ ông còn tất da chân là gì.
đây chính là bác bảo vệ của một nhà máy may mặc, nghề nào yêu nghề đó, dù là gác cổng cho nhà máy may mặc, nhưng ông cũng thích tất cả những thứ liên quan đến quần áo.
Tất là một ví dụ.
Ông thậm chí còn tất da chân là gì, nhiều họ hàng bạn bè còn hỏi ông xem nhà máy sản xuất , mua.
Cháu gái nhỏ của ông càng nài nỉ ông tìm mối mua vài đôi.
Nếu nhà máy của họ sản xuất thì còn gì nữa? Ông thể khoe khoang tài năng của với họ hàng bạn bè một phen, tiếc là nhà máy của họ sản xuất .
Ông giám đốc qua khi ngang qua, máy móc nhập khẩu, họ nộp đơn xin , cấp phê duyệt .
Mã Thu Bình lấy một bó tất da chân từ túi vải, đưa cho bác kiểm tra.
Bác nhẹ nhàng rút một đôi, sợ rằng bàn tay đầy chai sần của sẽ hỏng thứ mỏng manh .
“ là tất da chân thật, nhiều thế !” Bác túi vải, chút mừng rỡ.
Nếu nhà máy mua cái phúc lợi, với thâm niên của ông, chắc chắn sẽ chia một đôi!
“Nào, đưa cô gặp phó giám đốc phụ trách phúc lợi.” Bác .
Mã Thu Bình ngờ thuận lợi như , đỗi ngạc nhiên.
Hơn nữa cô biểu cảm của bác bảo vệ là , dù giám đốc đồng ý mua hết, thì túi tất của cô cũng thể tiêu thụ ở đây bằng một cách khác.
Mọi việc thuận lợi hơn Mã Thu Bình tưởng tượng, cô còn nghĩ hết lời ý mới thể bán , kết quả là đối phương chỉ quan tâm cô là của “nhà máy may mặc nào”.
Biết cô chỉ là một bán hàng, những đôi tất là nhập khẩu từ Hong Kong, do nhà máy may mặc nào ở Kinh Thành sản xuất, đối phương liền nhiều với cô nữa.
Trực tiếp lấy tất.
Vì nhiều theo xem từ đầu, nên về giá cả, phó giám đốc chỉ chần chừ một chút, chằm chằm Mã Thu Bình một cái, đồng ý mức giá 1 tệ một đôi.
Đại xưởng quốc doanh, nhiều tiền, để ý 2000 tệ, đúng là hạt mưa phùn.
Hơn nữa tiêu tiền của ...
Có chuyên trách kiểm đếm tất, cuối cùng một túi 2000 đôi, vài đôi hỏng, cuối cùng thừa hơn 20 đôi.
Lập tức nhân viên bỏ tiền mua.
Mã Thu Bình chỉ rằng cũng chỉ là , về báo cáo, lãnh đạo cho phép tự ý bán, mới khiến họ bỏ ý định.
Tiền trao cháo múc, khi , trong túi của Mã Thu Bình 2000 tệ, và còn cả tất còn .
Cô cố nén sự phấn khích, căn nhà nhỏ của bác bảo vệ.
“Bác ơi, bác thể giúp cháu một việc ạ? Đơn vị cháu còn mấy nghìn đôi tất, bác điện thoại của các nhà máy lớn khác ạ? Bác thể gọi điện hỏi họ xem họ cần ?
“Nếu họ cần thì bảo họ đến xxx lấy hàng, hàng nhiều lắm, ai đến thì .”
Mã Thu Bình xong, ném 20 đôi tất còn lên chiếc giường nhỏ phía bác bảo vệ.
Đôi mắt bác hài lòng, đúng là một điều~
“Để giúp cô hỏi thử.” Ông lật cuốn sổ điện thoại bàn, nhấc điện thoại lên.