Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1727: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:41:17
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiền mà dễ kiếm thế
Mã Thu Bình đồng hồ, giờ bảo cô đạp xe thành phố thì quá xa, hơn nữa cô cũng nhà Hoa Chiêu ở .
Cô đến vườn cây ăn quả, nếu Hoa Chiêu ở đó thì cũng điện thoại.
Trời còn sớm, Hoa Chiêu vẫn đang ở vườn cây ăn quả.
Mấy lán dưa hấu gần đây sắp chín, cô đang "trao đổi" với chúng.
Nhìn thấy cô, lòng Mã Thu Bình bỗng nhiên yên tâm hẳn.
Trước đây cô từng oán trách Hoa Chiêu, nếu vì cô , cô cũng sẽ thê t.h.ả.m đến .
bây giờ, Hoa Chiêu trở thành chỗ dựa của cô, cô chỉ cần Hoa Chiêu, cuộc sống của cô sẽ thể rơi xuống đáy, sẽ bao giờ thê t.h.ả.m như nữa.
Thôi, chuyện qua đều là của Hoa Long, Hoa Chiêu cũng ý định hại cô.
Nụ mặt Mã Thu Bình bỗng nhiên trở nên chân thật.
Cô gỡ chiếc balo đeo n.g.ự.c xuống, đặt lên bàn mặt Hoa Chiêu.
"Đây, một vạn tệ! Tiền hàng hôm nay." Cô với chút tự hào.
"Ồ?" Hoa Chiêu sắc trời bên ngoài, quá trưa một chút, từ lúc họ lấy một vạn đôi tất mới chỉ vài tiếng đồng hồ.
"Bán hết ?" Hoa Chiêu kinh ngạc hỏi.
Thật sự ngạc nhiên, cô nghĩ họ ít nhất bán mất hai ba ngày, dù đường nước bước cũng hề quen thuộc.
Hơn nữa, gói tiền cộm lên, tiền vẻ đúng lắm nhỉ?
Cô mở , liếc mắt một cái đoán đại khái là một vạn tệ.
"Một vạn tệ? Một đôi một tệ? Không giá sỉ ?" Hoa Chiêu càng ngạc nhiên hơn.
" ." Mã Thu Bình khách khí cầm lấy miếng dưa hấu thái sẵn bàn mà ngấu nghiến, lúc mới nhớ cả buổi sáng uống một ngụm nước, bữa trưa cũng ăn, bây giờ thấy dưa hấu mới thấy đói.
Cô ăn kể chuyện lúc nãy cho Hoa Chiêu .
Hoa Chiêu tấm tắc khen: "Thông minh!"
Đi đến các đơn vị để tiếp thị hàng hóa là ý tưởng khó nghĩ , nhiều tiểu thương đầu bán hàng đều đến cổng các đơn vị để bày hàng.
Vì công nhân mới sức mua.
nghĩ đến việc thông qua bảo vệ để trực tiếp tìm giám đốc nhà máy phát phúc lợi, còn nghĩ đến việc để bảo vệ liên hệ với các nhà máy khác, còn tặng quà, và còn tặng đúng , thì điều cần đến thiên phú.
Và là một thiên phú cao.
Hoa Chiêu Mã Thu Bình với ánh mắt vô cùng tán thưởng.
Mã Thu Bình khen đến mức ngượng ngùng dám ăn nữa.
"Đâu thông minh gì, chỉ là may mắn thôi." Cô .
"Không chỉ là may mắn, từng bước cô đều hợp lý, hướng đúng, vì từng bước đều thuận lợi, nên mới vẻ là may mắn." Hoa Chiêu từng chút một phân tích cho cô hiểu những lợi ích từ việc cô .
Nếu hôm nay cô bán thứ khác, tất da chân, mà là đồ ăn thức uống gì đó, thể sẽ chặn ngay ở cửa bảo vệ, căn bản sẽ cho .
Hoặc nếu cô chọn nhà máy may, mà chọn nhà máy diêm, nhà máy ốc vít gần nhà nhất, cũng .
Ở đó ít nữ công nhân, nhiều đàn ông thẳng thắn.
Bán tất da chân? Tất da chân là cái quỷ gì? Một tệ một đôi, mặc vài là hỏng, để mấy bà già trong nhà mặc thì đúng là phá của!
Càng cho cô cửa.
Mã Thu Bình khen đến đỏ mặt: "Lúc đó nghĩ nhiều đến thế, chỉ trực giác là đến nhà máy may..."
"Trực giác chính là thiên phú đó!" Hoa Chiêu một tràng khen ngợi.
Mã Thu Bình quá cần khen ngợi, quá cần giúp cô xây dựng sự tự tin, cũng cần phân tích cặn kẽ thiên phú của cô, để cô thể biến thiên phú thành năng lực.
Mã Thu Bình càng lúc càng nhập tâm, liên tục gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1727.html.]
Thực cô còn định ngày mai nhà máy ốc vít và nhà máy diêm để tiếp thị, xem cần lãng phí thời gian.
Quả nhiên, giỏi nhất vẫn là Hoa Chiêu.
Bây giờ Hoa Chiêu bằng lòng dạy cô, cô học hỏi thật .
bây giờ còn chuyện quan trọng hơn.
"Người của nhà máy giày đến thẳng là phó giám đốc, ông đặt 2 vạn đôi tất, đưa thẳng cho ông ? Hay là bớt một chút." Mã Thu Bình hỏi.
Cô cũng chiến lược tiếp thị khan hiếm, nếu một 40 vạn đôi, đối phương chắc chắn sẽ mặc cả.
Đồ nhiều thì còn giá trị nữa mà.
Hoa Chiêu suy nghĩ một chút: "Cứ đưa thẳng cho ông , cơ hội khó , giá cả cũng thể giảm một chút, cần một tệ, chín hào là ."
Mã Thu Bình gật đầu, chút kỳ lạ: "Nhà máy giày nhiều nữ công nhân đến thế ? Hay là ăn? Họ mỗi phát mấy đôi?"
"Theo nhà máy giày nhiều , hơn nữa nữ công nhân cũng nhiều." Hoa Chiêu : "Cho nên đoán ông mang ngoài bán."
"A? Lấy hàng từ chúng , mang ngoài bán? Vậy chín hào thì ông ăn gì?" Mã Thu Bình kỳ lạ hỏi.
Đợi khi quét sạch các nhà máy , cô cũng định bắt đầu bán sỉ ngoài, giá sỉ định là năm hào.
Nếu nhà máy giày cũng...
"Họ là nhà máy giày." Hoa Chiêu : "Nhà máy giày đương nhiên là bán giày, nhưng bây giờ những xưởng giày tư nhân , sản xuất những đôi giày rẻ, việc kinh doanh của xí nghiệp giày quốc doanh ảnh hưởng nặng nề."
Mã Thu Bình chớp mắt, hiểu chuyện liên quan gì đến họ.
"Nếu bán kèm thì ? Mua một đôi giày tặng một đôi tất? Hoặc mua một đôi giày thì bán cho khách hàng hai đôi tất? Với độ hot của tất da chân hiện nay, việc kinh doanh của họ chắc chắn sẽ ." Hoa Chiêu .
Mã Thu Bình hiểu , mặt đầy kinh ngạc: "Còn thể như ?"
Đây là những như thế nào , thể nghĩ cách ? Những mới là thông minh chứ!
Hoa Chiêu đoán khả năng cao, nếu thì nhà máy nào tạm thời bỏ 2 vạn tệ để phát phúc lợi cho nhân viên?
Mơ nhé, mua đồ ăn thì còn chứ mua tất ? Phải họp hành cả tháng mới quyết .
Hoặc là những việc lợi cho sản xuất thì mới nhanh chóng quyết định.
“Chị cứ chạy mấy cái đại nhà máy quốc doanh ở Kinh Thành , nhà máy tư nhân thì cần đến , dù nhiều nữ công nhân đến mấy thì trừ lễ tết , họ cũng chẳng tăng phúc lợi gì ,” Hoa Chiêu .
“Ồ,” Mã Thu Bình gật đầu ghi nhớ.
Nếu Hoa Chiêu , khi cô thật.
Hoa Chiêu chỉ là cô hiểu ngay, mấy ông chủ tư nhân tiếc tiền oan lắm...
“Đợi khi nào chị chạy xong mấy doanh nghiệp nhà nước, mấy con buôn bán tất chắc tự tìm đến tận cửa thôi,” Hoa Chiêu , “ khuyên chị nên bán nhiều cho thương lái tỉnh ngoài, ít bán cho thương lái địa phương, như sẽ ảnh hưởng nhiều đến giá cả địa phương, cũng phật lòng mấy khách hàng lớn là doanh nghiệp nhà nước.”
Kinh Thành mà đột nhiên xuất hiện một lượng lớn tất da chân thì chắc chắn sẽ mất giá, đến lúc đó ngoài đường bán 8 hào một đôi, 9 hào một đôi, mấy vị lãnh đạo bỏ 1 tệ mua chắc chắn sẽ vui.
Đó đều là các mối quan hệ, còn tính bán đồ cho họ nữa, thể mất lòng .
Mã Thu Bình gật đầu lia lịa: “Vâng, ghi nhớ .”
Thấy những điều cần xong, Mã Thu Bình xách túi định .
“Khoan ,” Hoa Chiêu gọi cô .
“Có chuyện gì ạ?” Mã Thu Bình vẻ mặt ngơ ngác.
Hoa Chiêu chỉ tiền bàn: “Vốn chỉ 3000 tệ thôi mà, chị đưa nhiều thế cho gì?”
Giá sỉ của cô là 3 hào một đôi.
Mã Thu Bình lúc mới sực tỉnh, đúng , vốn chỉ 3000, 7000 còn là tiền cô kiếm .
Tim cô đập “thình thịch thình thịch”, tiền mà dễ kiếm thế...
Mèo con Kute