Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1729: Niêm phong nhà máy rượu

Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:41:19
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mã Thu Bình lập tức : “Làm!”

 

Cô sớm nhận Hoa Chiêu nhập tất da chân về là để giúp , bây giờ thấy cô thể tự gánh vác , liền giao cho cô.

 

Cô cũng khách sáo, trực tiếp nhận lấy.

 

“Đại ân đại đức của chị, ghi nhớ, chắc chắn sẽ báo đáp chị!” Mã Thu Bình Hoa Chiêu nghiêm túc .

 

Hoa Chiêu liên tục xua tay: “ chỉ là giúp một cuộc điện thoại thôi, chút ân huệ nhỏ bé thôi, đáng để gọi là đại ân đại đức . Sau chị kiếm tiền, sống , lòng cũng vui, chúng đừng nhắc đến ơn nghĩa gì nữa cả.

 

“Cũng đừng nhắc đến quá khứ nữa, chị cứ chuyên tâm kiếm tiền, chị sẽ nhận thế giới tươi đến nhường nào.”

 

Trong túi tiền , hãy rời mắt khỏi những khổ đau trong quá khứ, thì , ăn gì thì ăn, ngắm cảnh thế giới , thật là tự do và hạnh phúc bao.

 

Đạo lý đây Mã Thu Bình mãi hiểu, vì cô tiền.

 

Cô rời mắt khỏi những khổ đau trong quá khứ, thì thấy những khổ đau hiện tại, những khổ đau tương lai... thể vui vẻ nổi.

 

Bây giờ trong túi tiền thì khác hẳn, hai đứa con đáng yêu thể gửi trường nội trú, mắt thấy thì lòng phiền.

 

Thằng cả lẽ thể gửi trường bình thường, bồi dưỡng để thi đậu đại học.

 

Thằng ba thể thuê một bảo mẫu chuyên chăm sóc, chăm sóc cả đời!

 

Thằng năm thì đến trường đặc biệt học ngôn ngữ ký hiệu, học hành chăm chỉ, cô sẽ bỏ tiền lớn , cũng thể cưới vợ cho nó.

 

Con bé thứ sáu, thì sẽ bồi dưỡng thật , để tiếp quản sự nghiệp của cô.

 

Nghĩ đến đây, tương lai thật tươi bao.

 

Mã Thu Bình vô thức ưỡn thẳng lưng. Con quả nhiên sống, ai mà đến một ngày cuộc sống đổi, trở nên đẽ đến thế chứ?

 

“Cảm ơn cô.” Chị chỉ mỗi câu .

 

“Chuyện vớ da tuy quản nữa, nhưng chị cũng thể trực tiếp nhập hàng từ thành phố cảng , vẫn cần công ty thương mại của trung chuyển. Họ sẽ thu một khoản phí cố định. Vương Dương sẽ ở đây để bàn giao với chị.” Hoa Chiêu bắt đầu sắp xếp các công việc tiếp theo.

 

Mã Thu Bình cầm cuốn sổ nhỏ ghi chép cẩn thận.

 

Chị nghiệp tiểu học, chữ nhiều, nhưng bính âm. Những chữ nào , chị sẽ bằng bính âm.

 

Hoa Chiêu liếc mắt thấy, lập tức : “ tìm thêm một giáo viên nữa dạy kiến thức văn hóa cho chị nhé?”

 

Làn sóng đầu tiên giàu khi mở cửa, nhiều đều là mù chữ.

 

Mèo con Kute

những thể trụ đến cuối cùng, mấy ai là mù chữ?

 

Người mù chữ chỉ thể lừa gạt và đào thải!

 

Những ông chủ lớn chịu tranh thủ học hỏi các loại kiến thức, cuối cùng sẽ chỉ làn sóng thời đại đ.á.n.h dạt bờ cát.

 

Nếu Mã Thu Bình trở nên mạnh mẽ hơn, tiền chị kiếm bây giờ khả năng sẽ mất trong tương lai.

 

Đây là điều Hoa Chiêu mong . Được mất thì quá đau khổ, thà rằng từng còn hơn.

 

Mã Thu Bình mắt sáng rực: “Tốt quá, quá, cần!”

 

Hoa Chiêu cũng mỉm , cô tầm quan trọng của tri thức, còn chịu khó thì , hy vọng.

 

nhất định sẽ mời cho chị một, hoặc vài giáo viên giỏi.” Hoa Chiêu .

 

Mã Thu Bình gật đầu lia lịa, vành mắt cũng đỏ hoe: “ nhất định sẽ học thật !”

 

Ngay cả chị em ruột cũng thể đến mức . Trong lòng chị còn một chút oán hận nào, chỉ cảm thấy Hoa Chiêu đỗi thiết.

 

Hoa Chiêu gọi Vương Dương đến, dặn dò chuyện.

 

Vương Dương lén lút đ.á.n.h giá Mã Thu Bình, suýt thì ghen tị c.h.ế.t .

 

Cậu đến công ty thương mại việc vì tài, thích buôn bán đồ vật, thích ngành . Theo đ.á.n.h giá của , việc kinh doanh vớ da còn thể bùng nổ vài năm nữa, cho đến khi trong nước dây chuyền sản xuất vớ da hàng loạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1729-niem-phong-nha-may-ruou.html.]

 

khi nào trong nước mới tự sản xuất loại máy móc tiên tiến đó? E rằng mười, hai mươi năm nữa, ai mà ?

 

Nhập khẩu ư? Khi nào ngoại tệ mới dồi dào đến mức thể nhập khẩu máy móc sản xuất vớ? E rằng cũng lâu nữa.

 

Tóm , Mã Thu Bình sắp trở thành bà chủ giàu !

 

Tiếc là bà chủ giàu tuổi lớn, còn lắm con cái...

 

Dặn dò xong việc, Hoa Chiêu cảm thấy nhẹ nhõm khắp và lái xe về nhà.

 

Trên đường về, ngang qua xưởng rượu đang xây dựng, cô đột nhiên phát hiện cổng nhiều vây quanh, tất cả đều mặc đồng phục, bên cạnh còn đỗ mấy chiếc xe biển trắng.

 

Quan trọng là những dường như đang đối đầu với công nhân việc trong xưởng rượu, khí vô cùng căng thẳng.

 

Lý Tiểu Giang ở vị trí đầu tiên của hàng công nhân với vẻ mặt vui, tay siết chặt chiếc điện thoại cục gạch, thỉnh thoảng cúi đầu một cái.

 

Hoa Chiêu vội vàng cầm chiếc điện thoại cục gạch của lên xem, quả nhiên hết pin.

 

Trước đó gọi điện cho công ty thương mại chuyện hơn mười phút, pin cạn sạch.

 

Mà Lý Tiểu Giang điện thoại của vệ sĩ bên cạnh cô, việc gì đều trực tiếp liên hệ với cô.

 

Hoa Chiêu đạp mạnh ga, lao xe giữa đám đông, mở cửa bước xuống.

 

Lý Tiểu Giang thấy cô, thở phào nhẹ nhõm.

 

“Có chuyện gì ?” Hoa Chiêu hỏi.

 

“Những đến niêm phong xưởng rượu của chúng !” Lý Tiểu Giang .

 

“Ồ?” Hoa Chiêu kinh ngạc đối phương: “Niêm phong xưởng rượu? Các thuộc ban ngành nào?”

 

Nhìn quần áo thì bên công thương cũng chẳng tòa án, là ai ?

 

Bộ đồng phục nhận , nhưng cũng giống loại càn.

 

Các ban ngành bây giờ nhiều, đồng phục cũng đủ kiểu, mẫu mã khác với những gì cô quen thuộc, cô thật sự thể nhận hết .

 

“Cô là ai?” Một đàn ông hơn 30 tuổi chằm chằm Hoa Chiêu hỏi, ánh mắt lướt qua cô từ xuống , bất lịch sự.

 

Lý Tiểu Giang lên phía , che chắn cho Hoa Chiêu.

 

Hoa Chiêu đưa tay giữ .

 

Lúc che chắn thì sẽ mất khí thế...

 

Hơn nữa, mắt mọc đầu khác, cô cũng sợ ngắm.

 

là chủ xưởng rượu .” Hoa Chiêu .

 

“Cô chính là chủ ư? Cô bao nhiêu tuổi ?” Người đàn ông chút kinh ngạc cô, rõ ràng bất ngờ, ngờ ông chủ là một phụ nữ trẻ đến .

 

Hoa Chiêu cũng bất ngờ, bọn họ cô ư?

 

Cũng , nếu cô thì chắc cũng dám đến gây sự, trừ khi mà cố ý.

 

“Tuổi của phạm pháp, ban ngành nào cũng quản . Rốt cuộc các là ban ngành nào?” Hoa Chiêu hỏi.

 

Câu khách khí chút nào, giọng điệu đàn ông cũng trở nên gay gắt: “ thuộc ban ngành nào cô cũng quản . Tóm tố cáo các phạm pháp , hôm nay nhất định niêm phong xưởng rượu của các ! Kẻ nào dám phản kháng, sẽ bắt !”

 

Lời càng thêm đáng ghét, còn phảng phất một mùi vị u ám.

 

“Thời đại nào ? Có tố cáo là niêm phong xưởng ? Không cần lấy bằng chứng ? Các xuyên từ những năm 60 tới đấy ?” Hoa Chiêu .

 

Người đàn ông chút khó xử, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn, hô lên: “Lên , bắt ! Bắt tên giám đốc !”

 

Hắn chuyện vẻ hiệu quả thật, phía lập tức xông tới bốn đàn ông định bắt Hoa Chiêu.

 

 

Loading...