Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1794: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:42:38
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dùng ma thuật đ.á.n.h bại ma thuật

 

“Cô trông nom con cẩn thận, xem nó ngã thế , cái cục u to đùng, đau mấy.” Lưu Xuân Anh .

 

đó bác sĩ , bệnh nặng, về nhà tịnh dưỡng là , cô cũng gì.

 

“Có chuyện gì cứ tìm đây, , bao nhiêu tiền.” Đào Lam .

 

Biểu cảm của lạnh nhạt, ở đây, thì cần giữ thể diện cho bà.

 

Lưu Xuân Anh ngược gì, liếc mắt Trương Đại Mễ.

 

Trương Đại Mễ chớp chớp đôi mắt nhỏ: “Đều là họ hàng thích, cần tiền gì, chỉ là Bảo Căn như thế , bác sĩ cần tịnh dưỡng, thể va chạm nữa, cũng thể đường xa bằng tàu hỏa, thì, sắp xếp cho bố và ông của Bảo Căn một công việc .”

 

“Còn chỗ ở thì cần tìm, chúng ở đây là , dù căn nhà cứ bỏ , cũng ở.

 

“Ăn uống thì, Bảo Căn thương ở nhà , vợ trông coi cẩn thận, trẻ con hiểu chuyện nhưng lớn hiểu chuyện, chúng cũng đòi tiền , chỉ cần bao ăn uống là .”

 

Trương Đại Mễ xong, đôi mắt nhỏ bé của cô cứ dán chặt Đào Lam.

 

Những khác cũng gì, đều chằm chằm .

 

Đào Lam , lúc mới thực sự hiểu vì Hoa Chiêu thèm giữ chút thể diện nào với những , mà xông thẳng đối đầu.

 

Những , xứng.

 

“Mọi cũng , bây giờ sống ở Hàng Châu, việc khắp cả nước, nhiều mối quan hệ ở Bắc Kinh, thể sắp xếp công việc cho , chỉ Hoa Chiêu mới mối quan hệ, nếu thực sự việc , thì cứ tìm cô mà sắp xếp.” Đào Lam .

 

Mèo con Kute

Người nhà họ Trương đều thật, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

 

“Còn về việc ở đây, xin , tiền đến mức cho ngoài ở một căn nhà như .” Đào Lam .

 

“Chúng đòi nhà của ! Chúng chỉ ở tạm thôi, dù để trống cũng là trống, chúng đều là họ hàng thích ruột thịt, là dì ruột của ! Năm đó nếu , c.h.ế.t sớm !” Trương Đại Mễ .

 

thể đưa tiền, một con .” Đào Lam : “ cũng quá nhiều tiền, nếu đòi nhiều quá, chỉ thể tìm Hoa Chiêu thôi.”

 

Đào Lam hề chột chút nào, Hoa Chiêu chính là để lá chắn, cô chắc chắn cũng sẽ vui lòng thôi mà~

 

Hoa Chiêu quả nhiên khá sức uy hiếp, nhưng cũng chỉ đến thế thôi.

 

Người nhà họ Trương nhiều năm tiếp xúc với cô, cũng từng nếm trải sự lợi hại của cô, nên sợ hãi lắm.

 

Hơn nữa, một khi thành danh, giỏi giang, ngoài dám bắt nạt, nhưng trong nhà dám.

 

Bởi vì họ gốc gác của , thứ về , trong ký ức vẫn còn hình ảnh yếu ớt nhất, nên cứ nghĩ vẫn dễ bắt nạt như .

 

Hoa Chiêu, là cái con béo ú quê mùa đó ? Bây giờ chỉ là gầy , xinh hơn, gả nhà giàu thôi mà.

 

Căn bản, cô vẫn là cái đứa nhỏ đáng thương bỏ rơi cửa nhà họ, ai .

 

“Đừng suốt ngày lôi Hoa Chiêu dọa , là dì út của cô , ruột thịt đó! Mẹ cô đều do nuôi lớn, thì ? Cô còn thể ? Cô dám động một cái là lập tức Thiên An Môn đấy! xem cô sợ !” Trương Đại Mễ .

 

“Bao nhiêu tiền, , thể cầm tiền ngoài thuê một căn nhà, mở một tiệm nhỏ, tự giàu bằng đôi tay của , trở thành triệu phú, cần sắc mặt khác, đến cũng ngẩng cao đầu.” Đào Lam .

 

Lý lẽ thì đúng là , cũng , nhưng nhà họ Trương chỉ mát ăn bát vàng.

 

Trương lão thái thái và mấy con trai, cháu trai , cuối cùng : “Bảo Căn như thế , hết cứ lấy 5 vạn tệ , để dưỡng bệnh.”

 

Năm 1989, ngay cả một mạng cũng chắc bồi thường 5 vạn tệ, Trương Bảo Căn một cái cục u to đùng mà đáng giá 5 vạn.

 

Lại còn chỉ là “ hết”, thể còn nữa.

 

“Đừng tiền, tiền thì căn nhà cứ cho chúng ! Chúng sẽ hảo tâm lấy tiền nữa.” Trương lão thái thái .

 

Đào Lam xác định, những chính là đến để vòi vĩnh trắng trợn, thể dùng vũ lực, nếu sẽ cho lẫn Hoa Chiêu.

 

Vậy thì chỉ thể dùng lời của Hoa Chiêu, dùng ma thuật đ.á.n.h bại ma thuật thôi.

 

“Mọi đợi một lát, gom tiền.” Đào Lam ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1794.html.]

 

Ra ngoài liền gọi điện cho nhà họ Đào ở tỉnh Tứ Xuyên.

 

Mấy chị dâu của , mấy năm nay ít liên lạc với , điện thoại chỉ lời ý , một câu khó .

 

Cứ như thể những năm xưa bắt ở bếp, thèm một cái là họ .

 

Người nhà họ Đào cũng dựa , đây cứ thoái thác, bây giờ thì , cứ đến , đến hết .

 

Xem thử ai đấu ai.

 

Đào Lam địa chỉ căn nhà ở Bắc Kinh cho mấy chị dâu của , bảo họ đến khách.

 

Đợi họ đến thì sẽ bảo thư ký đột nhiên việc bận, ở Bắc Kinh nữa, cứ để họ tự chơi vui vẻ.

 

Còn về nhà họ Trương, cần giới thiệu, khi họ dọn thì tự khắc sẽ phát hiện .

 

Đào Lam trong phòng khách nhà Hoa Chiêu, đắc ý : “ lợi hại chứ? Mau khen !”

 

Hoa Chiêu bật lớn, khen tới tấp.

 

Trương Tiểu Mạch chút lo lắng: “Vạn nhất họ đạt thỏa thuận, đều ở nhà thì ? Chẳng càng khó khăn hơn ?”

 

Tất nhiên cô là bênh con trai , chị gái cũng bằng.

 

Những con riêng của nhà họ Đào, những kẻ vốn chỉ bắt nạt cô , càng thể .

 

“Không , cứ để họ phân thắng bại , nếu phân , thật sự đều ở , thì sẽ bán nhà, chuyển nơi khác.” Đào Lam Hoa Chiêu.

 

“Đến lúc đó cô sắp xếp mua nhà nhé, căn nhà như , vẫn nỡ sang nhượng.”

 

“Được thôi.” Hoa Chiêu .

 

Sau vài ngày tĩnh dưỡng, sức khỏe của Trương Tiểu Mạch cũng hơn, thể tàu hỏa .

 

phẫu thuật hơn một tháng, là đại phẫu, nên vẫn thể máy bay, nếu áp suất, chấn động gì đó sẽ cho cô.

 

Vài ngày , Đào Lam cùng mấy đến Bằng Thành, khi sắp xếp thỏa cho Trương Tiểu Mạch, mới rời .

 

Còn về phía Bắc Kinh, nhà họ Trương và đang đấu đá kịch liệt với nhà họ Đào.

 

Người nhà họ Đào thông minh hơn nhà họ Trương, cố gắng hết sức bảo vệ Đào Lam, nên nhà họ Trương mở khóa những cánh cửa khóa là điều thể.

 

Thế thì phòng ngủ đủ.

 

Thêm đó là cuộc chiến giành giật bếp, nhà vệ sinh, ý định sống sung sướng trong biệt thự sang trọng của nhà họ Trương lập tức tan biến.

 

Không tranh bếp thì đói, tranh phòng ngủ thì ngủ ghế sofa, tranh nhà vệ sinh thì nhịn!

 

Ngày nào cũng ầm ĩ như gà bay ch.ó chạy.

 

Mấy đứa trẻ trong nhà còn t.h.ả.m hơn, mấy đứa trẻ lớn nhà họ Đào đ.á.n.h cho một trận.

 

Cuộc sống , thể sống nổi nữa !

 

Về Bằng Thành, Trương Quế Lan tối nào cũng chợ đêm nữa, mà ở nhà bầu bạn với .

 

Đổi món nấu đủ thứ ngon cho .

 

Cô còn chuyển đến nhà Hoa Chiêu ở, náo nhiệt thì xuống xem bọn trẻ chơi đùa, yên tĩnh thì cả sân vườn thực cũng chẳng tiếng động gì.

 

Ban ngày bọn trẻ đều học bài, tối chơi đùa một lúc đến giờ là ngủ.

 

Thấy buồn chán thì còn Hoa Cường, cùng tuổi, cùng cảnh ngộ để trò chuyện.

 

Hoa Cường cũng từng mắc bệnh hiểm nghèo, nhưng khỏi, điều mang cho cô nhiều niềm tin.

 

Hôm đó, Tôn Thượng đến tìm Hoa Chiêu, rằng Tạ Xuyên và Phan Xảo Xảo xét xử.

 

 

Loading...