Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1836: --- Nhát dao chí mạng
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:43:27
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Trước khi đến đây bà ngờ bố các cháu sống thế , đáng thương quá, bà già , tài cán gì, bây giờ các cháu đều lớn , thành đạt , nghĩ cách giúp đỡ bố các cháu một tay, đúng ?” Bà Vương .
Lời sai.
Vương Nghệ và Vương Ngọc gật đầu, cha gặp khó khăn, con cái giúp thì ai giúp?
Họ trao đổi bằng ánh mắt, sẽ mua thêm vài cái giường, thêm một cái bàn ăn cho nhà bố.
Thấy họ gật đầu, Vương Kiến cũng lộ một nụ nhạt.
Bà Vương càng tươi: “ là những đứa trẻ ngoan. Bà cũng các cháu tiền, nhưng các cháu thể khuyên các cháu, hòa với bố các cháu, vợ chồng vẫn là nguyên phối nhất, hơn nữa bố các cháu 5 đứa con, cả các cháu đến tuổi lấy vợ , bố ly hôn thì khó tìm đối tượng lắm!
Ngay cả các cháu cũng , , bố ly hôn, cũng khó mà tìm nhà chồng , nhà t.ử tế nào bố ly hôn chứ?”
Bà Vương một tràng như s.ú.n.g máy, sắc mặt Vương Nghệ và Vương Ngọc đều .
Người ngoài khinh thường chuyện bố họ ly hôn thì , nhưng bà nội họ thì đúng là khinh thường mặt.
“Không ạ, con , nếu chỉ vì bố ly hôn mà con gái nhà coi thường , thì loại phụ nữ đó cũng cần cưới, ưng thì càng , đây còn là một hòn đá thử vàng mà.” Vương Nghệ .
“Trời tối , chúng cháu về thôi.” Vương Nghệ kéo em gái .
Bà Vương mất mặt trực tiếp nên vui, đó gì.
Trước đây bà ở nhà họ Vương là thứ hai, ngoài ông lão thì lời bà là trọng lượng nhất. Mà ông lão thì thường gì, tất cả trong nhà đều lời bà.
Đây là đầu tiên vãn bối dám khách khí với bà như .
“Muộn thế đưa các em về.” Vương Kiến .
Trước khi liếc Vương Huy và Vương Hoan một cái.
Hai đứa trẻ cưng chiều từ nhỏ thật giỏi ăn , nhưng bây giờ nhắc nhở bằng ánh mắt liền theo.
“Không cần , chúng em xe về.” Vương Nghệ từ chối.
vô ích, ba vẫn xuống lầu tiễn họ.
“Muộn thế xe .” Vương Kiến sờ sờ tiền còn trong túi, ước chừng đủ để taxi, đường, liền thấy chiếc xe con đậu lầu.
Thấy Vương Nghệ và Vương Ngọc, đèn xe con sáng lên, chạy tới.
Tài xế xuống xe mở cửa.
Vương Nghệ và Vương Ngọc đầu vẫy tay chào tạm biệt mấy , xe rời .
Muộn thế , Hoa Chiêu thể để hai cô bé bộ trong đêm, tình hình an ninh bây giờ thật sự chút nào.
Vương Huy và Vương Hoan đèn hậu ô tô khuất dạng, đầy ắp sự ngưỡng mộ.
Vương Hoan hỏi: “Chú Hai, chiếc xe bao nhiêu tiền ạ?”
“Khoảng hơn trăm triệu thôi.” Vương Kiến .
“Oa!” Vương Hoan lập tức kêu lên.
Nhà cô bé ở địa phương thuộc dạng gia đình khá giả, đây trong nhà mua một chiếc xe máy trị giá hơn chục triệu, vét sạch cả gia tài.
Hơn trăm triệu, xa vời quá.
Vương Huy hỏi: “Chiếc xe là của nhà họ Diệp ?”
Vương Kiến liếc một cái : “ , của nhà họ Diệp, nếu Diệp Đan mua nổi.”
Anh thật sự là đầu óc kinh doanh, rõ ràng Diệp Đan đang gì, nhưng thể đoán Diệp Đan thể kiếm bao nhiêu tiền.
Chiếc xe con hơn trăm triệu cô bây giờ thể mua , nhưng sẽ mua, tiếc tiền.
Các con đều lớn , đến tuổi kết hôn .
Tuy nhà họ Diệp chống lưng, nhưng đến lúc đó mà cô rỗng túi, thể hiện gì cả, mà thể ngẩng mặt ? Làm mà ngẩng đầu mặt con dâu ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1836-nhat-dao-chi-mang.html.]
Phải kiếm tiền chứ!
Ba cứ màn đêm, về hướng chiếc xe ô tô biến mất.
…
Về đến nhà, Hoa Chiêu vẫn ngủ.
Nhìn biểu cảm của hai chị em, cô liền hỏi: “Sao ? Không vui ?”
Vương Nghệ và Vương Ngọc bây giờ đối với Hoa Chiêu là chuyện gì cũng hết, giấu giếm chút nào.
“Bữa tiệc ý đồ , họ chúng con thuyết phục tái hôn đấy ạ.” Vương Nghệ .
Nếu là đây, cô bé sẽ ý kiến gì về chuyện , nhưng bây giờ cô bé bố là như thế nào , nên ý kiến lớn.
Ông như , còn ép cô tái hôn, chẳng lẽ để cô nhảy hố lửa ? Chắc là coi con trai là bảo bối, còn con thì ngay cả con cũng ?
Tuy từ nhỏ đến lớn đều sống cùng bố , nhưng đứa trẻ vẫn bẩm sinh thiết với , hơn nữa những lời là từ góc độ khách quan.
Hoa Chiêu bồi thêm: “Đã với các con , ông chính là loại như , dạy loại như ông , thể cũng là như .”
Tất nhiên tre mục cũng thể mọc măng , nhưng xác suất nhỏ.
Chính vì suy nghĩ , cô dành nhiều tâm huyết cho 5 đứa trẻ họ Vương , mới thể nuôi dạy chúng thành dáng vẻ mà mong , tuyệt đối thể để chúng tiếp xúc nhiều với nhà họ Vương, thức tỉnh “thiên phú” đó!
Lúc cần phá thì phá!
Vương Ngọc còn tức giận hơn chị gái: “Đừng nhắc nữa, bà nội con căn bản nhớ con tên gì! Gọi cả buổi tối là Tiểu Vũ, ban đầu con cứ tưởng là do giọng địa phương, mới phát hiện , bà chuyện ngọc đá thì chuẩn.”
Ngay cả tên cháu gái cũng nhớ nhầm, thể thấy căn bản trong lòng bà .
Nếu vì gia giáo, Vương Ngọc lúc đó hất tay áo bỏ .
Hoa Chiêu tiếp tục thêm: “Chuyện con lẽ đoán , nếu trong lòng các con, thể 10 năm đến thăm một ? Thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng từng gọi, nhà cả của bà điều kiện tồi, lắp điện thoại, còn mua cả xe máy, hàng loạt hộ giàu trong tay.”
Đây là thông tin cô tra , từng với hai chị em.
Quả nhiên, nhà bác cả căn bản nghèo, mà 10 năm một lá thư nào, thật sự quá đáng.
“Sau con sẽ bận học, mùa hè là thi nghiệp cấp 2 , thời gian nữa .” Vương Ngọc chào Hoa Chiêu về phòng học bài.
Mèo con Kute
Vương Nghệ cũng : “Con lên cấp Ba, cũng học hành chăm chỉ, nếu sẽ đỗ Đại học Kinh Đô mất.”
Ước mơ của cô bé là học cùng trường với Hoa Chiêu, cũng học nông nghiệp. Cô thích chăm sóc hoa cỏ, và cũng mê mẩn các giống trái cây mới.
Trước đây cô bé từng nghĩ nông nghiệp chẳng ích gì, nhưng càng tiếp xúc nhiều, cô càng nhận nông nghiệp thể khiến cuộc sống hơn.
Hoa Chiêu khuyến khích cả hai: “Cố gắng học hành, ngày càng tiến bộ nhé.”
Mấy ngày chuyện êm đềm, Vương Ngọc thỉnh thoảng về nhà kể rằng Vương Huy bà nội nhớ cô bé, cô bé về chơi, nhưng cô bé đều lấy cớ bận học mà từ chối.
Vương Kiến Dũng từng đến trường tìm hai chị em họ một giờ tan học buổi trưa, nhưng hai cô bé chỉ vài câu lấy cớ ăn cơm mà rời .
Thúy Vi cũng gì mới, đó lẽ là cô bé nghĩ nhiều quá.
Mặc dù Vương Huy thường xuyên đến lớp tìm Vương Hoan, và sẽ Vương Ngọc thêm vài khi gặp cô bé, nhưng bao giờ chuyện với cô bé, nên cô bé cũng chẳng bận tâm.
Hoa Chiêu gật đầu, là nhất .
Chỉ là đến cuối tuần, Vương Ngọc về kể rằng Vương Hoan rủ cô bé mua sắm. Khi các cô bé đến đây mang theo mấy bộ quần áo, đến nơi thì học luôn nên cũng mua đồ ở , hy vọng Vương Ngọc dẫn .
Đây là chuyện nhỏ, cô em họ cũng gây sự phiền gì, mấy ngày nay quen đều hòa thuận, Vương Ngọc liền đồng ý.
“Cô cũng rủ em.” Thúy Vi .
Thúy Vi và Vương Hoan thường xuyên gặp ở trường, hai là chị em họ. Vương Hoan tìm cô chị họ Vương Ngọc, ba luôn lúc chạm mặt. Cả hai bên đều giả vờ mới , nhận là chị em.
Vương Hoan khéo ăn , cũng hòa hợp với Thúy Vi.