Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1841: --- Tôi chọc ghẹo gì bạn sao?
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:43:32
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai chị em bàn bạc một chút, cuối cùng quyết định mỗi góp 1 vạn, tổng cộng 2 vạn tệ, để Vương Kiến tiếp tục ăn.
Thua lỗ thì thôi, nếu kiếm tiền thì họ cũng thêm chút tiền tiêu vặt.
Hoa Chiêu tìm một quen xa tít tắp, nhờ đó xử lý chuyện .
Ngày hôm , khi Vương Kiến định tiếp tục đến sạp hàng của Diệp Đan để "đánh bóng sự hiện diện", một quen chặn .
Đây là một khách hàng cũ, từng mua đồ khô hải sản của một , là từ nơi khác đến, tìm để lấy hàng.
Vương Kiến động lòng, tìm ghi nợ hàng về, bán cho đó, thế là tiền ?
Đáng tiếc, chuyện của đó ồn ào khá lớn, ai cũng thua lỗ đến mức trong nhà ngay cả một cái giường cũng , nên ai chịu ghi nợ hàng cho , thử đó .
Người đến cũng dứt khoát: " chuyện của , ông chủ Vương vận đen quá, gặp kẻ lừa đảo, giờ lừa đảo nhiều thật, đáng ghét!"
Đây là đầu tiên cùng căm ghét mắng mỏ kẻ lừa đảo, chứ nhạo , Vương Kiến cảm động vô cùng, hai lập tức xưng gọi uống một bữa rượu.
Uống rượu xong tình cảm càng thêm gắn bó, thật sự trở thành em, đàn ông nhân cơ hội đề nghị hợp tác ăn với Vương Kiến.
Anh đầu tư, đưa vốn cho Vương Kiến, để tiếp tục kinh doanh bán buôn đồ khô, ở địa phương, đàn ông nơi khác , hai cùng phát triển công việc kinh doanh lớn mạnh.
Kiếm tiền thì chia đôi.
Vương Kiến cảm động đến , thề rằng tuyệt đối cẩn thận, sẽ lừa.
Tỉnh rượu, đàn ông lập tức kéo tìm luật sư soạn thảo một hợp đồng chính thức, kéo thủ tục công thương, đăng ký một công ty chính thức, thật sự đầu tư 2 vạn tệ cho tiếp tục ăn.
Tiền tuy nhiều, nhưng đủ dùng, ăn nhỏ lẻ, từ từ tích lũy.
Hơn nữa thứ đều chính thức, ngay cả công ty cũng , quy củ hơn nhiều so với cái "hộ kinh doanh cá thể" đây của .
Vương Kiến cũng chuyên tâm thật sự ăn đàng hoàng.
Tuy hợp ăn kinh doanh, nhưng ngành đồ khô hải sản một năm, nắm rõ đường nước bước , ăn nhỏ lẻ cũng đến mức thua lỗ ngay lập tức, nếu vẫn thể kiếm chút đỉnh.
Hiện tại vận chuyển hải sản tươi sống khó khăn, nhưng đời sống dân khá giả hơn, đồ khô hải sản, tôm nõn, cá khô, tôm khô... bán chạy ở nội địa, chỉ cần gặp kẻ lừa đảo là thể kiếm tiền.
Diệp Đan vẫn chuyện , chỉ lạ là mấy hôm nay thấy Vương Kiến, theo lý thì là dễ dàng bỏ cuộc như mà?
đến thì càng , cô tuyệt đối bận tâm.
Vương Nghệ và Vương Ngọc chuyện gì đang xảy , nhưng tuyệt nhiên hé răng nửa lời, chuyện ngoài Hoa Chiêu và Thúy Vi , ai cả.
Lại đến thứ Hai, Hoa Chiêu đến nhà máy thực phẩm Từ Ký kiểm tra sổ sách.
Sổ sách vấn đề gì, chỉ là thấy Từ Mai.
Hoa Chiêu hỏi thư ký của cô : "Giám đốc Từ ?"
Thư ký đáp: "Hai hôm nay cô xin nghỉ phép, là ở nhà việc nên đến."
"Ở nhà việc? Việc gì?" Hoa Chiêu hỏi.
Thư ký cũng : "Giám đốc Từ , hỏi cần giúp đỡ , cô cũng cần."
"Ồ." Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, gọi điện cho Từ Mai, máy tắt.
Mèo con Kute
Chắc là hết pin .
Gọi điện cho Lưu Tiền, cũng tắt máy.
Hoa Chiêu kiểm tra xong sổ sách liền lái xe thẳng đến nhà họ Từ.
Căn nhà ở Đông Phương Hoa Viên vẫn đang sửa sang, Từ Mai vẫn ở trong căn nhà cô mượn.
trong nhà ai.
Hỏi hàng xóm... hàng xóm cũng gì cả, họ sớm về muộn, cũng chẳng mấy khi gặp Từ Mai, Từ Mai nghề gì.
Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, đến căn nhà cũ của Từ Mai, căn nhà hiện đang cả nhà họ Từ và nhà họ Lưu ở.
Ô tô mới đỗ cửa căn biệt thự nhỏ, cô thấy tiếng ồn ào bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1841-toi-choc-gheo-gi-ban-sao.html.]
Hàng xóm xung quanh, ai nấy đều mở cửa sổ xem náo nhiệt.
Có còn thò nửa ngoài, xem một cách thích thú, Hoa Chiêu còn sợ đó sẽ ngã xuống.
Hoa Chiêu , cũng ngoài cổng ngóng...
Trong sân, hai chị dâu của Từ Mai và hai chị dâu của Lưu Tiền đang đ.á.n.h la ó, hai bên buông lời tục tĩu, đứa nào cũng c.h.ử.i bới thậm tệ hơn đứa .
Lưu Tiền loạng choạng hết bên sang bên , cố ngăn hai trai và hai vợ đ.á.n.h .
Một khó khăn chống đỡ.
Bên , đám trẻ nhà họ Từ và nhà họ Lưu cũng đang đ.á.n.h hăng say, phe nhà họ Từ đông hơn, phe nhà họ Lưu thì hung hãn hơn, đ.á.n.h đến mức khó phân thắng bại.
Từ Mai khoanh tay , can cũng khuyên.
Hoa Chiêu thấy tóc cô rối bù, tay còn vết thương, ai cào rách mấy mảng, giờ đóng vảy.
Mẹ của Từ Mai, Triệu Đại Ni, trong nhà đang cố sức kéo cha của Từ Mai , cho ông ngoài góp vui.
Triệu Đại Ni giữ ông , lão già đó còn khá khỏe, kéo lê Triệu Đại Ni từ trong nhà ngoài.
Không ngờ ông kéo lũ trẻ, cũng quản các con trai, càng thèm đoái hoài đến con dâu, mà lao thẳng đến bên Từ Mai, giơ tay cho cô một cái tát trời giáng.
Một tiếng "chát" giòn tan vang lên, khiến sân viện đột nhiên im bặt.
Tất cả đều dừng , chằm chằm họ.
Lưu Tiền sững sờ một lúc xông đến mặt Từ Mai, kéo cô lưng , trừng mắt cha của Từ Mai.
Mắt cha của Từ Mai trợn còn to hơn : "Mày gì? Mày còn đ.á.n.h tao ?"
Lưu Tiền giận dữ, nhưng dám thật sự đ.á.n.h ông , vội vàng Từ Mai, xót xa hỏi: "Có đau ?"
Các chị dâu hai bên mà chua chát đến rụng cả răng.
Sao bọn họ gặp đàn ông như !
Từ Mai thèm để ý đến Lưu Tiền, một tay đẩy gầm lên với cha : "Ông phát điên cái gì đấy? Con chọc giận ông ?"
"Mày chọc giận tao đấy!" Cha của Từ Mai gầm lên còn to hơn cô: "Mày cứ thế trơ mắt chị mày ức h.i.ế.p ? Mày giúp đỡ ư? Mày quên họ gì ?"
"Con họ Lưu!" Từ Mai lớn tiếng hét lên: "Con gả cho Lưu Tiền, con là nhà họ Lưu! Con gái gả như bát nước hắt, con còn liên quan gì đến mấy nữa!"
Khiến cha của Từ Mai nghẹn họng nên lời.
"Mày mày mày..."
"Tao ?" Từ Mai đầu hét mặt những trong sân: "Đánh ! Cứ tiếp tục đ.á.n.h ! C.h.ế.t một đứa thì bớt một đứa! Sau đừng đứa nào c.h.ế.t mà tìm tao!"
Cô vung tay bỏ , định lái xe thì đột nhiên nhớ đám nhóc ranh nhà họ Lưu nãy chọc thủng lốp xe cô.
Cô bực tức khỏi nhà, thấy xe của Hoa Chiêu liền mừng rỡ, vội vàng chạy tới.
"Đi nhanh!" Từ Mai .
Hoa Chiêu đạp ga một cái là phóng .
Lưu Tiền đuổi theo ngoài, thấy đó là xe của Hoa Chiêu thì yên tâm đuổi nữa.
Hoa Chiêu hỏi: "Không đón ?"
"Không đón! Anh cũng một nửa ." Từ Mai .
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Hoa Chiêu hỏi.
"Haizz, thì cái chuyện đó thôi, cô chắc chắn đoán mà, hai nhà họ sống chung thì mà yên , ngày nào cũng đ.á.n.h ." Từ Mai :
"Mấy hôm gọi điện thoại, nhớ các con, mềm lòng liền đưa bọn nhỏ về. Ai dè để mắt tới, đám nhóc ranh của hai nhà bắt tay bắt nạt hai cục vàng của ! chịu nổi?"
Từ Mai trừng mắt, hai đứa trẻ đó chính là mạng sống của cô, dù t.ử cung mà vẫn con của , cô coi hai đứa trẻ đó là kỳ tích.