Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1842: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:43:33
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đánh thương sẽ trả tiền t.h.u.ố.c men
Từ Mai ngày thường nỡ đ.á.n.h con dù chỉ một cái, mà hôm đó hai đứa trẻ đám nhóc của hai nhà nhốt phòng tối bắt nạt một trận, véo dọa nạt.
Tiểu Hoa lúc đó đến thở nổi, Từ Mai thể nhịn ? Ngay tại chỗ cô đ.á.n.h tất cả lũ trẻ của hai nhà.
Cô dù cũng là lớn, cầm theo dụng cụ, đ.á.n.h cho mấy đứa trẻ một trận.
Mấy đứa trẻ cũng sợ cô, đ.á.n.h trả cô một trận.
Từ Mai mặt mày đầy vết thương, càng tiện với ngoài là cháu trai cháu gái đánh, nên hai hôm nay .
Lưu Tiền hai hôm công tác ở nhà, khi về thấy, lập tức tìm mấy đứa nhóc ranh tính sổ.
Hai đứa trẻ đó cũng là bảo bối của .
Ai ngờ hai nhà dọn , họ loạn lên.
"Đừng để họ dọn , cứ để họ ở ." Hoa Chiêu .
Vẫn tiếp tục thực hiện kế hoạch ban đầu, dùng căn nhà để nuôi họ, đợi 20 năm , họ sẽ thấy việc mua một căn nhà riêng khó như lên trời.
Đến lúc đó mà còn loạn ?
Từ Mai độc địa đoán rằng, bọn họ sống nổi đến lúc đó !
Anh chị chồng của cô, chị vợ của Lưu Tiền, đều hơn bốn mươi năm mươi tuổi , liệu chắc sống 20 năm nữa ?
Còn cha hai bên, chắc chắn là sống thọ !
Về phần mấy đứa nhóc ranh, cô chẳng thèm để ý.
Hoa Chiêu lấy t.h.u.ố.c mỡ trong túi đưa cho cô: "Thuốc mỡ của cô dùng hết ? Sao sớm với , sớm thì lành , cô cũng sợ để sẹo ."
Từ Mai hì hì: "Không để dành đợi Lưu Tiền về xem , thấy vết thương , nhà quá đáng đến mức nào?"
Hoa Chiêu giơ ngón cái về phía cô: "Đỉnh."
Nói về thuật "ngự chồng", vẫn là Từ Mai.
Hoa Chiêu đột nhiên cảm thấy cô và Vương Ngọc chắc chắn sẽ hợp cạ, về chồng ghê gớm, Từ Mai sẵn một .
Dù cô "thuần phục" chồng, nhưng cô cuối cùng cũng kiểm soát chồng , cuộc sống cũng tệ.
Hoa Chiêu đưa Từ Mai đến trường, đúng lúc đón Lưu Hoa và Lưu Chiêu tan học.
Cô định đưa hai đứa ăn bữa thịnh soạn.
Tiện thể an ủi chúng một chút.
Bị mấy đứa trẻ lớn hơn chặn trong phòng bắt nạt, Hoa Chiêu còn sợ chúng để ám ảnh tâm lý.
Vừa gặp mặt, quả nhiên cô thấy tinh thần hai đứa trẻ lắm.
Uể oải, vui.
Hoa Chiêu lập tức đau lòng.
Hai đứa trẻ còn gọi là "Hoa Chiêu" (tên của cô), cô cũng đặc biệt yêu quý hai cục cưng khó .
Hoa Chiêu ôm hai bé lòng vỗ về một lúc lâu, kể mấy câu chuyện, Tiểu Hoa mới chịu một tiếng.
Lưu Chiêu thì , đột nhiên : "Dì út ơi, con thể nhờ dì một chuyện ạ?"
"Với dì út còn gì nhờ với nhờ, chuyện gì con cứ ." Hoa Chiêu .
Mắt Lưu Chiêu sáng rực rỡ : "Con học võ! Con giống như Vân Phi, Thận Hành, và cả Tu Viễn nữa, học võ ạ!"
"Được thôi!" Hoa Chiêu lập tức : "Sau con và Tiểu Hoa tan học cứ đến nhà dì, học cùng các chị, học võ, học kiến thức."
Lớp học nhỏ của nhà họ Diệp cũng nhất thiết chỉ nhận con cháu trong nhà.
Giống như trường tư thục của các gia đình quyền thế thời xưa, con cháu của các gia đình quan hệ cũng thể nhận.
Việc giúp thế hệ gắn kết tình cảm, tiện thể bồi dưỡng những thế hệ trẻ năng lực, đều là những việc .
Lưu Chiêu lập tức vui mừng : "Con cảm ơn dì út! Con nhất định sẽ ngoan ngoãn lời, gây phiền phức cho dì ạ."
"Đứa nhỏ , khách sáo với dì út ?" Hoa Chiêu : "Con học hành chăm chỉ, bảo vệ , bảo vệ em gái."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1842.html.]
"Vâng!" Lưu Chiêu trịnh trọng gật đầu.
Hôm đó bé cố gắng hết sức để bảo vệ em gái, nhưng các họ, ruột bên nội lẫn bên ngoại dùng một tay giữ chặt, ngoài la hét thì chẳng gì cả.
Cảm giác bất lực đó khiến bé trưởng thành hơn.
Cậu bé gì đó .
Hoa Chiêu vui mừng, ba đứa con sinh ba của cô cùng tuổi với Lưu Chiêu và Lưu Hoa, mấy đứa đều sinh cùng ngày.
ba cục cưng nhà cô vẫn lớn, cả ngày chỉ quấn quýt lớn nũng.
những trải nghiệm trưởng thành như thế , cô cũng các con gặp ...
Vì rằng sẽ học cùng các con của cô, nên cũng ngoài ăn nữa, trực tiếp đưa về nhà.
Ba cục cưng gặp Lưu Chiêu và Lưu Hoa thì vui mừng khôn xiết, chúng sẽ học cùng càng hoan nghênh.
Kéo hai đứa trẻ đến phòng học, chuẩn bàn ghế, sách vở, bút cũng sắp xếp gọn gàng, còn kể cho hai đứa về tính cách của từng giáo viên, sợ chúng quen.
Lưu Chiêu và Lưu Hoa cuối cùng cũng nở nụ vui vẻ, sự u ám gương mặt tan biến.
Mắt Từ Mai đỏ hoe, khẽ với Hoa Chiêu: "Cảm ơn."
"Muốn cảm ơn , thì việc chăm chỉ , kiếm tiền cho ."
Từ Mai bật : "Cô đúng là đồ hám tiền, rơi vũng tiền ."
" đó, kiếp chắc nổi . Có tiền hạnh phúc mà." Hoa Chiêu trong sảnh nhỏ ở tầng hai, xuống bộ khu vườn, uống một ngụm thở dài.
Mèo con Kute
Kiếp cô gì lúc nào nhàn rỗi như ? Giờ chắc đang tăng ca ở cơ quan thì cũng đang đường thu thập chứng cứ.
Vất vả cực nhọc, bao giờ lúc nào thảnh thơi.
Lấy tiền mà thuê gia sư dạy con đủ loại bài vở và công phu?
Đương nhiên, điều liên quan đến việc cô chủ yếu nhận các vụ án hình sự, những vụ án tiền.
Các bạn cùng lớp nghiệp cùng lúc, nhiều chuyên nhận các vụ án kinh tế, án sở hữu trí tuệ và án ly hôn, đều mua biệt thự .
Còn cô thì chật vật, trồng rau chỉ thể mua một căn hộ tầng trệt sân, ngay cả biệt thự cũng mua nổi.
Chuông cửa vang lên, Hoa Chiêu thấy Lưu Tiền bước .
Anh về nhà thấy mấy đứa nhỏ, đến trường hỏi thì tan học, nên mới tìm đến đây.
Qua khung cửa sổ lớn sát đất, thấy hai cục cưng nhà đang học cùng với các con nhà họ Diệp, lập tức cũng cảm động khôn xiết.
Khi gặp Hoa Chiêu, mắt ngấn lệ.
Hoa Chiêu giả vờ thấy, hỏi : "Anh thoát bằng cách nào? Họ còn đ.á.n.h ?"
"Đánh." Lưu Tiền : " mặc kệ, thích đ.á.n.h thế nào thì đánh, đ.á.n.h thương sẽ trả tiền t.h.u.ố.c men."
Hai nhà đó đều đ.á.n.h vợ !
Anh tiện tay, thì để khác tay!
Bất kể ai đánh, chỉ cần thương, đều vui mừng, đều sẵn lòng bỏ tiền!
Từ Mai lườm một cái, đáy mắt ánh lên ý .
Cô hài lòng với câu của Lưu Tiền.
"Thôi hai cứ trò chuyện , chuẩn bữa tối, mừng Tiểu Hoa và Tiểu Chiêu gia nhập." Hoa Chiêu .
Cuộc sống cần nghi thức, một buổi chào đón long trọng, hai đứa trẻ chắc chắn sẽ cảm giác thuộc hơn, cởi mở hơn, sẽ cảm thấy là ăn nhờ ở đậu.
Lưu Tiền và Từ Mai cảm động, bận rộn giúp đỡ cô.
Tám rưỡi, tất cả các buổi học hôm nay kết thúc, bữa tối cũng bắt đầu.
Mấy giáo viên đều giữ tham gia.
Cũng để họ rằng cô coi trọng hai đứa trẻ , tránh để họ nghĩ đây là học sinh "ké lớp" mà dạy dỗ tận tâm.
Đã dạy thì dạy cho , đối xử công bằng, nếu phân biệt đối xử chỉ mất lòng , bỏ công vô ích.
Hai đứa trẻ quả thực cảm động, nụ rạng rỡ, xem chuyện mấy hôm thể gạt bỏ qua một bên .