Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1854: Quý Nhân

Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:43:46
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Vui vẻ ?" Buổi tối, Diệp Thâm hỏi Hoa Chiêu.

Mèo con Kute

 

"Gì cơ? Vừa nãy ? Vui mà." Hoa Chiêu .

 

Diệp Thâm mỉm , vòng tay ôm cô từ phía .

 

Về phương diện đương nhiên tự tin, sẽ để cô hài lòng.

 

"Ha ha ha." Hoa Chiêu khúc khích một lúc, cũng đang hỏi chuyện nhà họ Từ và nhà họ Lưu.

 

Nếu cứ theo cách mà Từ Mai học mót mấy chiêu , thì bây giờ chân của cô nát bét .

 

Còn những đàn ông nhà họ Lưu và nhà họ Từ thì sớm cầm tiền của cô tiêu xài sung sướng .

 

Hoặc cô bắt về nhốt tù, những phụ nữ nhà họ Từ, nhà họ Lưu sẽ lóc om sòm, mắng cô lương tâm, là đồ sói mắt trắng, ngay cả cha ruột em ruột cũng tha.

 

Hoa Chiêu tay, đưa , để tiền , thế là giải quyết vấn đề một cách hảo.

 

"Cũng vui, giải quyết một mối phiền phức ." Hoa Chiêu : "Nếu thì ba đứa vị thành niên đó vẫn còn học, cứ mãi bắt nạt Tiểu Hoa và Tiểu Chiêu."

 

Hóa ba đứa vốn học, bỏ học từ lâu .

 

khi đến Bành Thành, Lưu Tiền ép chúng học.

 

Chúng tâm trí học hành, ban đầu còn chơi với mấy đứa trẻ nhà Hoa Chiêu, kết quả đương nhiên là ai chơi với chúng.

 

Thế là chúng bắt nạt Lưu Hoa và Lưu Chiêu.

 

Hai đứa nhỏ đáng thương mới học lớp 1, đối thủ của chúng, hầu như tất cả tiền tiêu vặt đều chúng lấy với đủ loại lý do, còn dám kể với bố .

 

Đây cũng là chuyện Hoa Chiêu mới , vì đặc biệt coi thường ba đứa vị thành niên đó, đến tên cũng nhắc tới.

 

Diệp Thâm cũng hứng thú nhắc đến.

 

Hoa Chiêu đột nhiên hỏi: "Số tiền đó xử lý thế nào ?"

 

Hai trăm vạn đ.á.n.h cắp đó, tuy lấy nhưng cũng thể công khai, thể thấy ánh sáng nữa.

 

sổ sách công ty khớp.

 

Hoa Chiêu vốn định tự bỏ tiền , nhưng Lưu Tiền và Từ Mai đồng ý.

 

Tội danh bắt họ gánh, nhưng 200 vạn thì họ sẽ bỏ !

 

Tuy tiền đối với họ cũng ít, Từ Mai tiếc đến nhăn mặt nhíu mày, nhưng cô sẵn lòng.

 

Nếu Hoa Chiêu chu , cô cũng chân sẽ nát bươm .

 

Coi như mất của để tránh tai ương.

 

Người khác bỏ 200 vạn mời Hoa Chiêu chu còn mời chứ!

 

Hoa Chiêu cũng khách sáo với họ, cô lương bổng và giá cả , 200 vạn chỉ như hạt mưa, còn đủ tiền chia cổ tức một tháng của hai họ, nên cô cũng khách sáo nữa.

 

Đương nhiên giá cả năm 90 cũng khác so với .... Thôi thôi chấp nhặt mấy cái đó nữa ~

 

"Số tiền đó , mua một chiếc thuyền mới để chạy công việc ." Diệp Thâm .

 

như Lưu lão đại đoán, việc đưa sang đó thật sự là một công việc ăn , chỉ nửa tiếng đến một tiếng, tiền vé thuyền là 1 vạn, đúng là lợi nhuận khổng lồ.

 

Đương nhiên cũng tốn tiền để lo lót các mối quan hệ.

 

tỷ lệ thành công khi đưa cao? Hầu như bắt và trục xuất? Bởi vì bên đó thông suốt các mối quan hệ .

 

"Được thôi, em ủng hộ." Hoa Chiêu .

 

"Em ủng hộ bằng cách nào đây?" Diệp Thâm trầm giọng hỏi.

 

Hoa Chiêu khúc khích né tránh.

 

Tại Bành Thành, cha con nhà họ Lưu và cha con nhà họ Từ ngờ sớm gặp mặt.

 

Địa điểm xuống thuyền của hai nhà gần như giống , lộ trình chạy trốn cũng tương tự.

 

Lại đều là những giấy tờ tùy hợp pháp, những nơi thể đến cũng gần như .

 

Đều là những nhà máy nhỏ trái phép, hai gia đình gặp trong một xưởng nhỏ sản xuất giày da.

 

Hai bên gặp mặt ban đầu thì yên , nhưng đến giờ nghỉ, họ hẹn mà cùng rời khỏi đám đông, lao đ.á.n.h , đ.á.n.h c.h.ế.t bỏ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1854-quy-nhan.html.]

Cha con nhà họ Lưu đều xuất từ nông dân, đây còn nhào bột mua bánh bao, đ.á.n.h giỏi hơn cha con nhà họ Từ vốn quen sống an nhàn như ông chủ.

 

Bây giờ tay tàn nhẫn, cha con nhà họ Từ nhanh chóng đ.á.n.h đến thể chống trả.

 

"Nói! Tiền ở ? Giao đây thì tha cho bọn mày!" Người nhà họ Lưu hô lên.

 

"Làm gì tiền? Chúng tiền thì khổ sai ở đây ? Đã sớm hưởng phúc !" Từ Cường hô lên.

 

Cái thì đúng.

 

"Vậy tiền của các ông ?" Lưu lão đầu hỏi.

 

"Bị cái thằng đầu nậu đó cướp ! Mẹ kiếp, danh tiếng ho lắm, hóa đều là giả dối, đúng là cường đạo ăn cướp!" Từ Phú bây giờ vẫn còn tức giận.

 

"Tiền của các ông ?" Từ lão đầu hỏi.

 

Nếu nhà họ Lưu tiền thì cũng chẳng đến mức xuất hiện ở đây.

 

"Đừng nhắc nữa, tiền của chúng cũng bọn chúng cướp sạch !"

 

Hai gia đình liền cùng mắng c.h.ử.i tên đầu nậu.

 

Chửi xong cũng chẳng cách nào, cuộc sống vẫn tiếp diễn.

 

Nghe nhà họ Lưu gây chuyện trở thành tội phạm truy nã, bao gồm cả họ, nhà họ Từ cũng thành thật hơn, từ bỏ ý định về đại lục.

 

Thật đều là nhà họ Lưu lừa họ, dù thì lúc họ , nhà họ Từ với bên ngoài là c.h.ế.t , trở thành tội phạm truy nã.

 

bọn họ về , thể nhẫn tâm để nhà họ Từ về hưởng phúc? Mơ .

 

Thế nhưng cuộc sống trong nhà máy đen tối đó quá khó khăn, mỗi ngày việc mười lăm mười sáu tiếng, còn ăn no!

 

Đồ ăn đừng là ngon miệng, chỉ thể là ăn c.h.ế.t , sâu cát bùn đều là chuyện nhỏ, ôi thiu hỏng hóc cũng ăn!

 

Tiền công ư? Tiền công chỉ hai ba mươi tệ, nếu lỡ nóng nảy ông chủ vui, thì sẽ chẳng đồng nào.

 

thì họ cũng dám ngoài tố cáo, tố cáo là sẽ bắt và trục xuất.

 

Ngay khi Lưu lão đầu và Từ lão đầu chịu nổi, sắp kiệt sức đến c.h.ế.t thì, một bước ngoặt xuất hiện.

 

Nhà máy đen niêm phong, họ nhân cơ hội hỗn loạn mà trốn thoát.

 

Sau đó gặp một " bụng", đưa họ một nhà máy tương đối quá "đen".

 

Cường độ việc quá nặng, ăn uống cũng đến nỗi tệ, lương còn 100 tệ, thế là mãn nguyện .

 

Ông chủ nhà máy đến một căn hộ, cẩn thận bước , gõ cửa một căn phòng.

 

Một cô giúp việc Philippines tầm mười mấy tuổi mở cửa mời ông .

 

Ông chủ cẩn thận bước , thấy phụ nữ trong phòng khách liền nhiệt tình : “Tiểu An đại sư, xong ạ!”

 

“Ừm, cảm ơn ông chủ Tôn.” An Dương .

 

“Không khách sáo, khách sáo, thể phục vụ An đại sư là vinh hạnh của .” Ông chủ Tôn .

 

“Ừm.” Người phụ nữ kiêu sa gật đầu.

 

hiệu cho đàn ông nên .

 

đàn ông rời , với phận của ông , thể kết nối với An đại sư thì quả là phúc đức tổ tiên mười đời.

 

Ông còn trông chờ cơ hội để đổi đời!

 

An đại sư thật sự thì hiện tại ông đủ tư cách để gặp, đủ tư cách để cầu xin, nhưng Tiểu An đại sư – t.ử truyền của An đại sư – thì ông thể hỏi một chút chứ?

 

Người đàn ông móc từ túi một xấp phong bì dày cộp đặt lên bàn , xoa xoa tay : “Dám hỏi Tiểu An đại sư, thế nào mới thể phát tài?”

 

“Hãy trông chừng mấy cho kỹ, đừng để họ chạy thoát, đừng để họ c.h.ế.t, nhanh thôi, đầy hai ba năm nữa, ông sẽ phát tài.” Người phụ nữ .

 

“Mấy điểm gì đặc biệt ?” Người đàn ông kỳ lạ hỏi.

 

“Chuyện với ông, ông cũng hiểu, tóm cứ theo là , nhớ kỹ, đừng để họ chạy thoát c.h.ế.t , họ còn sống, đối với ông sẽ ích.” Người phụ nữ .

 

Người đàn ông thầm nghĩ, thực ích cho cô thì đúng hơn?

 

Ông cũng là kẻ ngốc.

 

Tuy nhiên, đối với ông đây quả thực là chuyện , nếu mấy , ông cũng chẳng thể kết nối mối quan hệ , ông chắc chắn sẽ về trông chừng họ thật kỹ!

 

 

Loading...