Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1862: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:43:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trả vợ cho

 

“Hơn nữa, tố cáo cũng vô ích.” Trương Lượng tiếp tục : “Cảnh sát đều là địa phương, quan hệ chằng chịt, lượng ít, căn bản thể đấu thế lực địa phương.”

 

Gọi điện tố cáo , cuối cùng vẫn nhờ cảnh sát địa phương giải cứu.

Mèo con Kute

 

Hiện tại lượng cảnh sát ít, một thị trấn chỉ mấy , nhiều nhất là mười mấy .

 

Chỉ với bấy nhiêu , làng, đối mặt với hàng trăm, hàng nghìn lao động khỏe mạnh, căn bản đủ sức.

 

Những nơi khác thì còn , dân thường căn bản dám chống quan chức, cũng giúp đỡ những gia đình mua phụ nữ, chỉ lo xem náo nhiệt.

 

Đến các làng ở phía Nam, một làng là một tông tộc, một làng là một đại gia đình thì , họ đều là một nhà, nội bộ đ.á.n.h , gây rối, nhưng gặp chuyện thì tuyệt đối nhất trí đối ngoại, giúp giúp lý.

 

“Quả thực quên xem xét hiện tượng .” Hoa Chiêu : “Xem vẫn còn nhiều sống trong bóng tối.”

 

Trương Lượng gật đầu, gì, Hoa Chiêu, trong lòng thắc mắc bao giờ thì sếp của kiêm chức Bồ Tát sống ?

 

Cuộc sống quá nên rảnh rỗi ư?… Trước đây giống như .

 

Nếu cô thực sự kiêm chức đó, thì sẽ dễ dàng , thường xuyên tiếp xúc với những , họ hung hãn đến mức nào, thực sự dám g.i.ế.c .

 

“Sếp, chị mang theo bao nhiêu ?” Trương Lượng hỏi.

 

“2 .” Hoa Chiêu gật đầu với hai ở bàn bên cạnh.

 

Trương Lượng thấy hai vệ sĩ trẻ măng 20 tuổi, lập tức cảm thấy ê răng.

 

quen vài thế lực địa phương, thể huy động một … nhưng nếu thực sự đ.á.n.h , chắc đáng tin.” Trương Lượng : “Bởi vì mỗi làng trong họ đều những như …”

 

Anh bảo họ giao vợ ư? Nghĩ thôi thấy thể, giao chỉ thể là mạng sống của .

 

Thôi , hai vệ sĩ riêng do sếp cử đến, thoát chắc vấn đề gì.

 

Năm đó để bảo vệ sự an của , Hoa Chiêu sắp xếp 2 vệ sĩ, 2 hiện đang ăn cơm ở một bàn khác.

 

Hoa Chiêu đột nhiên : “Phương Hải Tinh cháu chứ? Vợ mới của ông nội , hai là chị em của cô .”

 

“Ồ ồ ồ!” Trương Lượng bỗng nhiên hiểu , thì kiêm chức Bồ Tát, mà là chị em của “bà nội”, thì hết cách , nhất định liều c.h.ế.t thôi.

 

“Vậy chị gọi điện về nhà kêu thêm đến .” Trương Lượng .

 

“Không cần, chỉ thăm dò tình hình thôi, chuyện giải cứu sẽ khác .” Hoa Chiêu .

 

“Ồ ồ ồ!” Trương Lượng thở phào nhẹ nhõm, thì vấn đề gì .

 

Nếu chỉ là thăm dò đường thì đơn giản , dựa mối quan hệ của , làng nào cũng thể đến.

 

Hoa Chiêu xấp tài liệu tay, chỉ một trong đó: "Cái xa ?"

 

Đó là một phụ nữ tên họ, hơn 20 năm một đàn ông mù một mắt đưa về làng, đó sinh con đẻ cái cho ông .

 

Người đàn ông canh giữ nghiêm ngặt, cho phụ nữ khỏi nhà.

 

Người phụ nữ lưỡi, cũng chữ, cả danh tính, nguồn gốc tên.

 

Không tại , cô đột nhiên nhớ đến cô bé rõ ràng câm, nhưng gọi là "Á ba Phương" (Phương câm).

 

"Thôn Hắc Thủy , xa đây lắm, ngay một ngọn núi phía đông thị trấn." Trương Lượng .

 

Hoa Chiêu lật qua tài liệu, thôn Hắc Thủy còn 3 phụ nữ khác mua từ bên ngoài về.

 

"Hôm nay cứ xem ở đây ." Cô .

 

"Được thôi." Trương Lượng đáp.

 

Hai thanh toán .

 

Trương Lượng đưa Hoa Chiêu lên một chiếc máy kéo...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1862.html.]

Trên chiếc máy kéo một chiếc ghế thái sư, trang trí lộng lẫy, trải một lớp da thú dày cộp, còn là da hổ nữa!

 

"Hề hề hề." Trương Lượng chút ngượng ngùng: "Đây là đường núi, đường xá , dốc còn lớn, xe khác leo nổi, chỉ máy kéo là thôi."

 

Chuyện Hoa Chiêu , cô tấm da thú.

 

Trương Lượng : "Đây cũng da mới, niên đại , bốn năm mươi năm ! Không phạm pháp , cô cứ yên tâm ."

 

Vậy thì vấn đề gì.

 

mà cũng quá ngông cuồng ...

 

"Ngông cuồng một chút thì ! Nếu cô xem." Trương Lượng nhỏ, ánh mắt đảo một vòng.

 

Rất nhiều lập tức , cũng một ít tiếp tục trừng mắt chằm chằm họ.

 

Không, là chằm chằm Hoa Chiêu.

 

mắt giả vờ ngây ngốc, mặt biểu cảm.

 

nhận Trương Lượng, với họ một cái bỏ .

 

Những quen thì tiếp tục chằm chằm.

 

"Ông chủ, cô đừng đến những vùng núi rừng hẻo lánh như thế , đeo kính râm cũng ăn thua , dân ở đây hung hãn lắm!" Trương Lượng : "Nếu đến thì cũng mang theo nhiều , mười tám gì đó, lưng cô! Như mới gặp rắc rối.

 

"Giống như , cái kiểu vi hành gì đó... Cô , hôm qua còn thị trấn một con dê béo đến, hiếm là một con dê cái béo xinh ..."

 

"Phỉ phỉ phỉ!" Trương Lượng mặt đỏ bừng, vội vàng tự tát miệng , bỏ qua câu : "Dù thì họ đang suy tính xem nên giữ cô đây !"

 

Hoa Chiêu tuy đeo kính râm, nhưng đó là một vẻ khác biệt, hơn nữa vóc dáng của cô thể che giấu.

 

Khi cô bước thị trấn, ngay lập tức "hot" trong giới đặc biệt.

 

" là hung hãn." Hoa Chiêu xong, một tay vịn thùng xe máy kéo, thoăn thoắt leo lên, tấm da thú.

 

Trương Lượng cũng vội vàng leo lên xe, lưng cô, tay vịn ghế.

 

Vương Vũ tinh mắt, lật lên xe, động tác dứt khoát gọn gàng, luyện võ, vịn phía bên của ghế.

 

Lại thêm hai gã đàn ông vạm vỡ lên xe, những quen Trương Lượng đều , đây là hai tên đả thủ của , giỏi đ.á.n.h , còn "đồ chơi".

 

Ánh mắt dán chặt Hoa Chiêu cuối cùng cũng giảm bớt.

 

Ban đầu còn tưởng Trương Lượng thấy sắc nổi lòng tham, bắt chuyện với mỹ nữ, hoặc "cướp vợ".

 

Không ngờ họ là một bọn, xem phụ nữ còn địa vị cao hơn cả Trương Lượng... Vậy thì dê cái béo nữa , đừng là một con hổ cái.

 

Nhiều thất vọng từ bỏ kế hoạch.

 

Trương Lượng giờ đây một năm chỉ đến thị trấn Minh Quang một hai , đa cũng chỉ là ngang qua, những truyền thuyết về ít , trẻ tuổi ai , sợ .

 

Họ chằm chằm chiếc máy kéo, nhận đó là của nhà họ Vương trong thị trấn, lát nữa sẽ hỏi.

 

Ra khỏi thị trấn, còn ánh mắt dò xét, Hoa Chiêu liền dậy khỏi ghế.

 

Một lát nữa là đường đất, dù là ghế da hổ cũng chẳng hưởng thụ gì, m.ô.n.g thể xóc nảy thành tám mảnh, khéo còn văng khỏi xe.

 

Mặc dù thôn Hắc Thủy núi phía đông thị trấn Minh Quang, thể thấy, nhưng "trông núi chạy c.h.ế.t ngựa", đợi máy kéo xóc nảy đến nơi thì mất nửa ngày.

 

Vừa đến ngoại ô làng, thấy cảnh náo nhiệt.

 

Hai nhóm đang chuẩn đ.á.n.h , mỗi trong tay đều cầm cuốc, bừa, xẻng, chạc ba, những thứ thể đ.á.n.h c.h.ế.t .

 

Người đàn ông cầm đầu một bên là một tên độc nhãn long.

 

bên cũng sợ ông .

 

Một đàn ông 30 tuổi , cầm chạc ba chỉ tên độc nhãn long 50 tuổi gào lên: " mặc kệ con gái ông là thật sự bỏ trốn giả vờ bỏ trốn, dù hôm nay ông cũng giao một đứa con gái cho !"

 

 

Loading...