Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1873: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:44:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hắn bản lĩnh đó ?

 

Tiểu Phương lai lịch của , thực cũng quá bất ngờ.

 

Từ nhỏ cô bé bán đến đây, bà cam tâm, vì thế mới đó cắt lưỡi, đ.á.n.h gãy chân.

 

Nghe còn xích ở nhà mấy năm, mãi thấy bà vì mấy đứa con mà cam chịu phận, lụng than vãn, mới tháo xích sắt .

 

Bà quả nhiên bỏ trốn, như con trâu già cặm cụi việc cho gia đình, giúp mấy lấy vợ.

 

Cố gắng tìm cách ngăn cản mấy chị bán , nhưng đều thành công.

 

“Mẹ cháu sinh 8 đứa con, 3 trai 5 gái, cháu là út, ba thì dì gặp , mấy chị gái đều bán cả, bán xa, bán gần, ai trả nhiều tiền thì bán cho đó.” Tiểu Phương kể.

 

Cô bé nở một nụ lạnh, cô là đắt giá nhất, giá 5000 tệ, cô cũng thấy ngạc nhiên.

 

Kết quả thành công, bây giờ tỉnh ? Đau lòng c.h.ế.t nhỉ?

 

Tiểu Phương , chút lo lắng: “Lát nữa dẫn đến tìm ? Hắn nhiều em, cái mắt đó năm xưa còn là vì cứu tộc trưởng mà mất, nên cả nhà tộc trưởng cũng nể mấy phần, lỡ lát nữa nhiều đến thì…”

 

Chủ nhà nghỉ ngăn cản chắc cũng ngăn nổi.

 

Còn về Trương Lượng, cô bé chỉ về truyền thuyết, xảy xung đột với thế lực địa phương, thế lực địa phương liệu cử giúp đ.á.n.h thế lực địa phương , cô bé cũng .

 

Con bé hiểu cũng khá nhiều.

 

“Thì .” Hoa Chiêu chợt hiểu , cô còn đang thắc mắc cái tên độc nhãn long kiểu gì cũng uy vọng kêu gọi nhiều như , hóa là mượn oai của khác.

 

“Không cần quan tâm bọn họ, ở đây tuy là biên giới, nhưng cũng nơi luật pháp, bọn họ còn thể…”

 

Hoa Chiêu còn xong, thấy tiếng máy kéo bên ngoài.

 

Tiếng “tạch tạch tạch” của nhiều chiếc cùng lúc chạy đến, dừng bên ngoài nhà nghỉ.

 

Hoa Chiêu bước đến bên cửa sổ, thấy lầu 6 chiếc máy kéo dừng , thùng xe nào cũng đầy ắp , mấy chục bước xuống.

 

Mỗi trong tay đều cầm theo vũ khí, bên hông còn giắt theo đồ nghề.

 

“Hay ho thật đấy, ghê gớm lắm cơ.” Hoa Chiêu .

 

Tiểu Phương sợ đến mức run rẩy, cô bé nhận , quả nhiên là Triệu Đại Long và độc nhãn long.

 

Cả cha và ông nội của Triệu Đại Long cũng đến.

 

“Ông nội cũng đến , mà còn với cái bộ dạng nữa, , nể mặt Trương ?!” Tiểu Phương kinh ngạc kêu lên.

 

Hoa Chiêu bất ngờ liếc cô bé, cô bé thật sự thông minh, nhỏ tuổi như mà ngay cả điều cũng hiểu.

 

Chắc là do từ nhỏ lăn lộn kiếm sống ở thị trấn.

 

“Sao cháu học điêu khắc?” Hoa Chiêu hỏi.

 

“À?” Tiểu Phương chút ngớ , hiểu lúc mà cô hỏi cái vấn đề quan trọng gì?

 

Không nên nhanh chóng tìm cách giải quyết rắc rối bên ?

 

“Cháu, cả cháu là đồ của sư phụ, cháu đây thường xuyên mang cơm cho , giúp chạy việc vặt, đến xưởng, thấy họ điêu khắc như thế nào.

 

“Công việc trong xưởng nhiều, những việc nặng nhọc như khuân vác, sắp xếp vật liệu thô và dọn dẹp phế phẩm hồi nhỏ cháu cũng , họ nhiều đơn hàng quá thành kịp, tạm thời thuê nhiều thợ phụ, cháu liền trộn , đó phát hiện tay nghề cũng tệ…”

 

Phía còn nhiều cơ duyên trùng hợp, cô bé mới sư phụ chú ý, nhận tử, nhưng thực sư phụ hề quan tâm cô bé nhiều.

 

Vào môn phái 2 năm mà ông thậm chí với cô bé mấy câu, càng chỉ dẫn một lời nào, đều là tam sư dạy cô bé.

 

những điều bây giờ cô bé thật sự tâm trạng để , những lầu bắt đầu la hét: “Giao đây!”

 

“Giao đây!”

 

“Giao đây!”

 

Từng tiếng động mạnh khiến đầu cô bé ong ong, tim đập như trống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1873.html.]

“Cháu, cháu ngoài nhé!” Tiểu Phương .

 

“Cháu ngoài gì?” Hoa Chiêu kỳ lạ cô bé.

 

“Bọn họ , cháu ngoài, bọn họ sẽ cớ nữa, đúng ạ?” Tiểu Phương .

 

“Vị hôn thê” của Triệu Đại Long là cô bé, chứ Hoa Chiêu, thể ngang nhiên giữa phố mà cướp Hoa Chiêu, như thì thật là vương pháp gì nữa.

 

Ngay cả trong gia quy nào cũng điều , đến cũng lý.

 

“Làm thể.” Hoa Chiêu : “Đừng quên của đều là do dì đ.á.n.h thương, lý do là đủ .”

 

“Ồ.” Tiểu Phương lập tức thu chân run rẩy , đúng là quên mất chuyện .

 

Vậy thì bây giờ cô bé ngoài cũng cần thiết nữa.

 

Hoa Chiêu mở túi xách đeo bên , lấy một chiếc máy cầm tay kích thước nhỏ lắm.

 

gian, cô hình thành thói quen luôn mang theo một chiếc túi lớn để che mắt.

 

Tuyệt đối sẽ để bất kỳ ai trong túi của cô gì.

 

Có gì thì cô sẽ tự quyết định tại chỗ.

 

Ừm, chỉ là lát nữa sẽ khó giải thích tại trong túi rõ ràng máy đó … Ờ, nó hết pin ! Hoàn hảo.

 

Nghĩ , Hoa Chiêu vội vàng cắm sạc cho máy , sạc .

 

cũng chỉ là xổm bên cửa sổ xuống , cần di chuyển.

 

Trong phòng tắt đèn, những bên đều giơ đuốc, địch ở sáng ở tối, đối phương rõ.

 

Máy của cô là công nghệ tiên tiến, chế độ ban đêm tệ, cũng rõ nét.

 

Mang theo vũ khí gây rối, chỉ điểm thôi cũng đủ khiến những chịu trận .

 

Hơn nữa, Hoa Chiêu Trương Lượng tìm , bây giờ đang dẫn thêm nhiều nữa đến đây, chỉ cách vài trăm mét.

 

vội, bình tĩnh như một đại hiệp.

 

...Chỉ cô tự thấy giống đại hiệp, Tiểu Phương liên tục cô, thấy nụ mặt cô, cảm thấy cô như một ngây ngô...

 

Cảnh chỗ nào buồn ? Cô bé thấy một chút nào!

 

Chủ nhà nghỉ bảo đóng chặt cửa sổ, còn thì ngoài, thương lượng với ông nội của Triệu Đại Long.

 

Tiểu Phương thấy nhắc đến tên Trương Lượng mấy .

 

đối phương chịu mua.

 

Mặt Triệu lão tộc trưởng dài hơn cả mặt lừa: “Nó suýt nữa lấy mạng cháu trai ! Đó là cháu đích tôn độc nhất của nhà họ Triệu ! Tộc trưởng tương lai của nhà họ Triệu! Suýt chút nữa là c.h.ế.t !

Mèo con Kute

 

“Còn mấy trong tộc khác, tay chân đều phế ! Chuyện xong ! Mau giao đây!”

 

Ông chủ Trương ngờ sự việc nghiêm trọng đến thế, Triệu Đại Long chính là mạng sống của nhà họ Triệu, động thật sự .

 

Tuy nhiên thấy lạ, nếu Trương Lượng là dễ bắt nạt, ăn phát đạt ở bên đó? Chẳng lẽ sớm ăn xương nuốt thịt ?

 

“Đại Long thương ở ? Tay chân phế ?” Ông chủ Trương hỏi.

 

Triệu tộc trưởng ngừng một chút: “Cái đó thì .”

 

“Vậy phế ở ?” Ông chủ Trương hỏi.

 

Tộc trưởng lườm một cái: “Cũng .”

 

Ông chủ Trương vỗ tay: “Thế thì đúng còn gì, rõ ràng khả năng phế mà phế, nể mặt ông , ông mà còn tha, nổi giận lên, cả thị trấn chúng sẽ ăn nữa, ?”

 

“Phì! Hắn bản lĩnh đó ?” Triệu tộc trưởng khinh thường, tin.

 

Trương Lượng cho cùng thì cũng chỉ là một thương gia vật liệu thô lớn nhất mà thôi, còn thể nuốt trọn cả thị trường ? Căng bụng c.h.ế.t!

 

 

Loading...