Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1876: --- Sau này đều là những ngày tốt đẹp
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:44:08
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bước ngoài, Diệp Thâm cũng từ trong phòng .
Hoa Chiêu thấy qua khe cửa mở rộng, khuôn mặt Triệu Đại Long đau đớn đến biến dạng, nhưng vẫn tỉnh, mắt vẫn nhắm nghiền.
Chỉ là trong “giấc mơ” của chắc chắn đau khổ.
“Đi thôi.” Hoa Chiêu vui vẻ nắm tay Diệp Thâm, xuyên qua khu rừng.
Đồng hành cùng ánh sáng mờ ảo buổi sớm, hai tự tại như đang dã ngoại.
Hoa Chiêu kể cho chuyện của Phương Hải Quỳ, giọng điệu mới trầm xuống.
“Lưỡi cắt mất , em cũng nối ...” Vì cô là vạn năng.
“Vậy nên em ngoài nhất định cẩn thận, mang thêm vài nữa.” Diệp Thâm .
Cơn bốc đồng qua , lý trí trở , Diệp Thâm căn bản quản vợ, cô cứ thích chạy núi, cũng vì .
Hoa Chiêu vui vẻ lao tới, c.ắ.n mấy cái.
Những ẩn hiện xung quanh lập tức , sáng sớm tinh mơ nhồi một miệng cẩu lương, đúng là tạo nghiệp mà.
Hoa Chiêu cũng nhớ đến họ, : “Cứ bảo họ trực tiếp về , đừng để bọn chúng phát hiện, bắt quả tang thì .”
“Ừm.” Diệp Thâm hiệu xung quanh, 10 đang theo dõi lập tức tản , trực tiếp rời khỏi địa phương.
“Anh định xử lý nhà họ Triệu thế nào?” Hoa Chiêu hỏi.
Chắc chắn chỉ xử lý mỗi Triệu Đại Long là xong .
Diệp Thâm trả lời trực tiếp, mà : “Một quá hoang dã, cần cho họ , thế nào là phép nước.”
Anh Hoa Chiêu: “Em phá phách xong ? Xong thì về nhà thôi, bọn trẻ đều nhớ em lắm .”
“Vốn dĩ định về ngay, nhưng Phương Hải Quỳ còn nhớ đến em gái, Tiểu Phương còn nhớ đến mấy chị khác của cô bé.” Hoa Chiêu .
Diệp Thâm chần chừ một chút : “Vậy em đừng lung tung, cứ ở bên cạnh .”
“Được thôi!” Hoa Chiêu lập tức ôm lấy cánh tay : “Yên tâm , bỏ cũng bỏ .”
Khóe miệng Diệp Thâm kìm cong lên.
Hai nhanh, nhanh về đến trấn.
Còn ăn sáng ở ngoài mới về.
Thỉnh thoảng nếm thử đặc sản địa phương cũng tệ.
Hoa Chiêu còn mang về vài phần cho những khác, tự đưa đến phòng của Tiểu Phương và Phương Hải Quỳ.
Nhìn thấy Diệp Thâm, hai ngẩn .
Phương Hải Quỳ càng run rẩy co rụt vai , cố gắng che giấu bản .
Môi trường sống khiến cô trở nên bình thường, trực giác như động vật, cô cảm thấy khí chất của đàn ông còn đáng sợ hơn cả Độc Nhãn Long.
Diệp Thâm liếc cô một cái, với Hoa Chiêu: “Anh ngoài giải quyết chút việc, sẽ về ngay.”
“Đi , về em sẽ khỏi khách sạn.” Hoa Chiêu .
Cô ngủ , bận rộn cả một đêm.
Diệp Thâm một tiếng rời .
Phương Hải Quỳ và Tiểu Phương đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Phương nhịn tò mò hỏi: “Vị là...”
“Anh rể của cháu.” Hoa Chiêu .
Vừa xong cô cảm thấy đúng, Tiểu Phương là cháu gái của Phương Hải Tinh, hơn cô một thế hệ...
Thôi bỏ , cứ xưng hô theo cách riêng!
Tiểu Phương lập tức , rể lợi hại như , các cô càng an hơn !
Hơn nữa, Hoa Chiêu còn bảo cô bé gọi là rể... Vậy chẳng cô bé thể gọi cô là chị ?
Không kiểu chị gái khách sáo lễ phép, mà là kiểu quan hệ thiết hơn.
Ôi, cô bé , tóm là vui!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1876-sau-nay-deu-la-nhung-ngay-tot-dep.html.]
Hoa Chiêu : “Ăn cơm , ăn xong kể cho tình hình mấy chị của cháu, sẽ cho tìm.”
“Vâng .”
Tiểu Phương và Phương Hải Quỳ bắt đầu ăn cơm.
Tiểu Phương thì , khá bình thường, cũng nho nhã, vì cô bé kiếm sống ở trấn, thỉnh thoảng còn hướng dẫn viên cho từ nơi khác đến, tự học một quy tắc.
Phương Hải Quỳ ăn cơm thì khác, như giành giật, nuốt chửng, hầu như nhai, giống như nếu thức ăn nhanh chóng bụng, giây tiếp theo sẽ biến mất .
Vài giây ăn hết một bát cháo và mấy cái bánh bao.
Sau đó cô như bừng tỉnh, lập tức ngượng ngùng Hoa Chiêu.
Trong mắt Hoa Chiêu sự khinh bỉ, chỉ ngạc nhiên và xót xa.
Những năm nay cô chắc chắn sống một cuộc đời bằng cầm thú.
Tên Độc Nhãn Long , cũng thể bỏ qua .
“Đủ ăn ? sẽ cho mua thêm một ít nữa nhé.” Hoa Chiêu .
Phương Hải Quỳ và Tiểu Phương lập tức lắc đầu từ chối, mà .
Hoa Chiêu để ý đến họ, dậy tìm mua bữa sáng.
Mua xong bảo trực tiếp mang tới, cô sẽ qua đó, cô sợ ở đó, hai họ sẽ thoải mái mà ngại ăn.
Quả nhiên, một lát cô ở trong phòng thấy Tiểu Phương cho cô bé ăn nữa, rằng cô bé ăn 10 cái bánh bao và 5 bát cháo , ăn nữa là no đến đau bụng.
Bánh bao ở đây loại bánh bao nhỏ, mà là loại bánh bao to bằng nắm đ.ấ.m lớn, vỏ dày nhân ít, chắc bụng.
Cháo cũng sệt, bát cũng to.
Phương Hải Quỳ “ô ô” lắc đầu , cô vẫn còn ăn .
Tiểu Phương tức giận, mang hết đồ ăn còn đưa cho bảo vệ của Trương Lượng cất thì Phương Hải Quỳ mới chịu ngoan.
Bảo vệ của Trương Lượng thấy mà trong lòng dễ chịu, với cô : “Dì cứ yên tâm, dì sẽ là những ngày ! Sẽ còn chịu đói nữa, càng ai dám đ.á.n.h dì!”
Anh còn , đây là chị gái của bà ngoại kế của Hoa Chiêu.
Chậc chậc chậc, cuộc sống mà tệ chứ? Anh còn thấy ghen tị nữa là.
Mèo con Kute
Biểu cảm Phương Hải Quỳ chút ngây , thật ?
Cô còn gặp chuyện như ?
Có chút dám tin.
Tiểu Phương mơ hồ tin tưởng, trong lòng kích động.
Hoa Chiêu hề ngủ, mà gọi cô bé .
Hỏi cô bé tình hình mấy chị gái.
Có hai ở thành phố khác, hai còn thì bán xa, cũng ở quanh thị trấn .
Đi quá xa thì cũng nhà Độc Nhãn Long con gái cần bán.
“Một bán cho lão độc hơn 40 tuổi, một bán cho tên ngốc.” Tiểu Phương nhắc đến hai chị gái là .
Đây là chị cả và chị hai của cô bé, mà cô bé chính là do hai chị nuôi lớn.
“Chị cả tuy trói buộc, nhưng lão độc đó đặc biệt đa nghi, cho chị ngoài, nếu ngoài mà gặp đàn ông đường, ông sẽ chị bỏ trốn theo , về nhà là đánh, đứa con đầu tiên của chị ông đ.á.n.h sảy như .
Ông thấy hại đến con cái , mới kiềm chế một thời gian, nhưng từ khi chị cả sinh con trai xong, ông bắt đầu tái phạm.
Lần thăm chị cả, một mắt chị sưng to như quả óc chó, còn thấy nữa.”
Nhắc đến lão độc , ánh mắt Tiểu Phương đầy hận thù, đó quả thực đáng ghét như Độc Nhãn Long, coi việc đ.á.n.h vợ là thú vui!
“Nhớ hồi đó chị cả còn với , đàn ông của chị thế nào cũng , chỉ cần đừng đ.á.n.h như Độc Nhãn Long là , kết quả là sợ gì thì gặp nấy...”
Tiểu Phương bao giờ gọi cha một mắt là cha, đương nhiên cô bé càng dám gọi ông là "độc nhãn long". Chỉ là khi ở mặt Hoa Chiêu, cảm giác an của cô bé tăng vọt, nên vô thức mà buột miệng .
“Chị gái em sinh mấy đứa ...” Hoa Chiêu thở dài hỏi.
“Đã sinh 2 thằng con trai .” Tiểu Phương cũng thở dài.
Với hai đứa cháu trai , cô bé cũng chẳng thể nào yêu thương nổi, chúng nó trông y hệt đàn ông .