Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1906: Tốt nhất là dừng lại ở đây
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:44:43
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Ngọc cần về Bắc Kinh tham gia kỳ thi chuyển cấp nữa, cả cô bé đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Vương Nghệ chuyện liền nhắc nhở cô bé: "Đừng tưởng về Bắc Kinh học thì cần đóng góp cho gia tộc, ngành nghề nào cũng giá trị, chúng dù gì, khi gia đình cần đến chúng thì chúng xuất hiện!"
"Cái đó thì đương nhiên !" Vương Ngọc giường : "Tớ chỉ sợ về đó thi đội sổ mất mặt, chứ trốn tránh trách nhiệm! Sau gia đình bảo tớ lên núi đao xuống biển lửa, tuyệt đối hai lời!"
Vương Nghệ hài lòng, : "Cậu tấm lòng là , nhưng mà gia đình thể bắt chúng lên núi đao xuống biển lửa chứ? Tớ chỉ sợ kiếp chẳng cơ hội gì cho gia đình, chỉ hưởng thụ, cống hiến."
Chúng nó thể cho gia đình cái gì? Quyền thế? Tiền bạc?
Đều cần đến chúng nó cả... Chúng nó cũng bản lĩnh đó.
" là như dì Hoa Chiêu , chúng sống , đừng gây thêm rắc rối cho gia đình, chính là đóng góp lớn nhất ." Vương Nghệ .
"Cũng chỉ thể như thôi." Vương Ngọc cũng .
Được Hoa Chiêu khai thông một hồi, cô bé cũng còn cảm thấy một kẻ ăn bám là đáng hổ nữa, bao nhiêu sức thì cống hiến bấy nhiêu, năng lực thì cũng đừng miễn cưỡng gì.
Vương Ngọc một lúc liền trèo dậy bài tập: "Học thôi học thôi, cố gắng nữa thì ở đây cũng sẽ thi đội sổ mất, thì càng mất mặt hơn."
Ngày hôm , Thúy Vi và Vân Phi bắt đầu chào tạm biệt các bạn.
Quà chia tay là mỗi một cây bút máy, mua ở ngoài giá 100 tệ một cây.
Đối với họ thì đây là một món quà quá nặng cũng quá nhẹ, còn đối với những khác thì là một món quà mà bản họ nỡ mua, sẽ trân trọng.
Thúy Vi cầm một cuốn sổ tay mời mỗi bạn học ký tên, thông tin liên lạc, địa chỉ nhà, điện thoại và những thứ tương tự.
Đây là nghi thức nghiệp thịnh hành bây giờ, sổ lưu bút.
Chỉ là họ lấy một năm.
Nghe họ sẽ nữa, mà về Bắc Kinh học thẳng cấp ba, lập tức vài bạn học bày tỏ sự tiếc nuối.
"Vì Vương Huy ? Đâu đến nỗi ? Sau sẽ dám nữa !" Một bạn trai nhảy dựng lên : "Tớ đ.á.n.h !"
Mấy bạn trai khác cũng dậy: "Chúng tớ cùng !"
Thúy Vi vội vàng ngăn họ , : "Đương nhiên vì , mà là chúng tớ vốn dĩ định lên thẳng cấp ba , nội dung học bây giờ đối với chúng tớ quá đơn giản, chút lãng phí thời gian."
Lời , cả lớp im lặng.
Dù ý cô bé khoe khoang, nhưng là sự thật.
Thúy Vi và Vân Phi, nào cũng là hạng nhất, hạng nhì khối, hoặc đồng hạng, điểm thi gần như đều đạt tuyệt đối.
Đôi khi những bài mà giáo viên , đều nhờ chúng nó giảng.
Họ lý do gì để cản bước tiến của cả.....
Vương Hoan Vân Phi mà sắp đến nơi.
Cô bé còn tìm cơ hội để tỏ tình với Vân Phi!
Vân Phi cầm cuốn sổ tay ngang qua mặt cô bé, dường như quên mất bảo cô bé ký tên, mà đưa thẳng cho khác.
Vương Hoan há miệng định gì đó, bỗng nhiên mắt sáng rực lên lập tức ngậm miệng, dậy ngoài.
Vương Huy chuyện hai sắp , lông mày nhíu chặt .
Nếu họ , sẽ còn cơ hội tiếp cận họ nữa.
Vương Huy lập tức về hỏi Vương Ngọc: "Cậu cũng về Bắc Kinh tham gia kỳ thi chuyển cấp ?"
là nhắc đến chuyện nên nhắc, Vương Ngọc với khác rằng cô bé là một "kẻ vô dụng".
"Tớ ở Bằng Thành để ở với chị tớ, còn thì , hôm qua tớ lười , hôm nay hỏi cái gì? Lại ý đồ gì ? Muốn về Bắc Kinh học cấp ba ? Thôi !" Vương Ngọc khách khí .
Cô bé vốn dĩ là đơn giản, ngay từ đầu lờ mờ nhận họ ý đồ gì.
Cứ ngỡ thật lòng yêu thầm, yêu thầm một cô gái như Thúy Vi thì cũng chẳng gì lạ, cô bé bận tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1906-tot-nhat-la-dung-lai-o-day.html.]
cô bé tin phán đoán của Vân Phi hơn, yêu thầm thì , dùng thủ đoạn thì thể chấp nhận .
Hơn nữa ngần ngày ở chung, cô bé thật một chút cũng thích họ , cứ giả tạo kiểu gì .
Vương Huy ngờ Vương Ngọc, vẫn luôn khách sáo với , đột nhiên đổi sắc mặt, với ánh mắt khinh bỉ, khiến cảm thấy sỉ nhục.
"Cô! Các , đều coi thường khác!" Anh nghiến răng .
"Em coi thường , mà là em khinh thường những đường hoàng!" Vương Ngọc đáp.
"Cô! , chuyện đó thật sự là ngoài ý ." Vương Huy .
Anh mà vẫn còn cố chấp cãi chày cãi cối, Vương Ngọc tiếp tục chuyện với nữa: "Rốt cuộc là chuyện gì, trong lòng tự rõ, đừng với em, em ."
Vương Huy hằn học bóng lưng cô, nhưng tiếp tục cãi vã.
Đằng xa sang.
Hơn nữa, cãi vã với Vương Ngọc chẳng lợi lộc gì cho cả.
Vương Hoan từ chỗ xa chạy tới, vội vã hỏi: "Anh cãi với cô ? Chuyện về Kinh thành thì ? Chúng ?"
"Hừ." Vương Huy dồn hết cục tức cô : "Cô đến Kinh thành học ? Dựa cái gì? Dựa cái thằng con rể vô dụng nhà họ Diệp vứt bỏ đó ? Cô xứng đáng ?"
Nếu Vương Kiến và Diệp Đan ly hôn, nếu Diệp Đan lúc đuổi khỏi nhà, lẽ họ thật sự thể dựa mối quan hệ đó mà đến Kinh thành học hành.
bây giờ mối quan hệ duy nhất của họ với nhà họ Diệp chính là Vương Ngọc và Vương Nghệ, cho nên nãy mới nhịn.
Vương Hoan mắng đến ngớ , đó cũng nổi giận: "Anh gào mặt em cái gì! Em xứng chẳng lẽ xứng ? Vừa nãy mấy bạn nam lớp em còn định đ.á.n.h đấy! Nếu em ngăn , đ.á.n.h c.h.ế.t ! Hừ!"
Vương Hoan ngoảnh đầu bỏ chạy.
Vân Phi bóng cây cách đó khá xa, cạn lời, hai em đúng là cực phẩm.
Vốn dĩ " chuyện" với Vương Huy, nhưng giờ thời gian giữa các tiết học còn đủ nữa, đành để .
mấy tiết , đều chuyện khác níu chân, bạn học lớp khác thậm chí là giáo viên đến chào tạm biệt .
Có giáo viên còn đầy cả một trang lời chúc mừng trong sổ lưu bút của .
Trưa tan học, Vân Phi và Thúy Vi mời bạn bè ăn một bữa trong căng tin trường, chiều nay họ sẽ đến nữa.
Vương Hoan sốt ruột đến ruột gan cồn cào, hận thể màng danh dự mà tỏ tình với Vân Phi ngay tại chỗ.
cô chỉ thất bại mà thôi.
Tan học, Vân Phi và Thúy Vi đạp xe xa, Vương Hoan ở phía sốt ruột giậm chân, cũng dám đuổi theo.
Cô thấy Thúy Vi chướng mắt, để Thúy Vi thấy dáng vẻ nũng nịu của .
Đến khi rẽ qua một khúc cua, xác định cô đuổi theo, Vân Phi và Thúy Vi đều thở phào nhẹ nhõm, .
"Đào hoa dại của kìa." Thúy Vi .
"Buồn lắm ?" Vân Phi hỏi.
Thúy Vi nữa, đào hoa dại gì đó, cô cũng , chẳng buồn chút nào, mà là phiền.
"Hy vọng họ dừng ở đây, em sẽ coi như chuyện gì xảy ." Thúy Vi .
"Hy vọng là ." Vân Phi thờ ơ .
Khí chất của ngày càng giống Diệp Thâm, nhưng lạnh lùng sắc bén như , tuy nhiên cũng một vẻ cao ngạo thể với tới.
Thúy Vi nhớ đến bố...
"Nghe bố hôm nay về , chúng mau về nhà thôi!" Thúy Vi lập tức đạp xe vun vút.
"Chậm thôi!" Vân Phi lập tức kêu lên.
Mèo con Kute
vẫn kịp, trong con hẻm một chiếc xe đạp khác cũng phóng với tốc độ nhanh, hai chiếc xe chớp mắt đ.â.m .