Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1915: Mặt Dày Mày Dạn ---

Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:44:52
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Bố ơi, nếu bố tìm tụi con thì cứ đến trường thẳng nhé, con học cấp ba , em gái sắp thi chuyển cấp, học hành căng thẳng lắm, tụi con về về mất một tiếng đồng hồ, tốn thời gian.” Vương Nghệ .

 

“Cái gì? Các con đến thăm bố mà cũng chê tốn thời gian ?” Vương Kiến trừng mắt .

 

Có tiền , cái phong thái cha của trỗi dậy, còn hèn mọn như nữa.

 

Vương Ngọc lườm nguýt, bây giờ thành là chúng đến thăm ! Chúng !

 

“Bố chẳng nghĩ cho tụi con chút nào ? Có bố nào như bố ?” Vương Ngọc khách sáo .

 

Vương Kiến há miệng định cãi , nhưng gì.

 

Anh đúng là một cha chẳng gì đáng khen, hồi các con còn nhỏ thì tù, ngoài cũng từng mang cho chúng gia đình, sự ấm áp tiền tiêu vặt.

 

Kể cả lúc khá giàu cũng .

 

Nghĩ đến việc chúng ở nhà họ Diệp lo ăn lo uống, chẳng cần gì thì cũng xe nhà, công việc t.ử tế, tiền tiêu vặt nhỏ, còn của hồi môn, tiền sính lễ và quỹ khởi nghiệp khổng lồ, liền thấy chua chát.

 

Không cho chúng tiền tiêu vặt!

 

Bây giờ thì , chẳng tư cách gì để giáo huấn nữa, Vương Kiến hậm hực.

 

“Bố cũng đến trường thăm các con, nhưng cái lão gác cổng đó cho bố ! Bố đến là lão đuổi , đúng là mặt mà bắt hình dong!” Vương Kiến .

 

Mèo con Kute

Vương Nghệ cau mày: “Bố ơi, bố khác như là quá bất lịch sự .”

 

Ông chú bảo vệ cũng là lòng , vì cho bọn con!

 

Người tại đuổi bố , bố ?

 

Lúc nào cũng kéo chúng con mãi dứt, lỡ giờ học của chúng con.

 

Sau bảo vệ và giáo viên chuyện với , nên mới tranh thủ giờ nghỉ trưa hoặc tan học buổi tối để đến.

 

Thế là xong, vẫn cứ mãi dứt, khiến chúng con ngay cả thời gian ăn trưa, ăn tối cũng .

 

Lúc bảo vệ mới tức giận, trực tiếp cho , thấy là đuổi , cũng thông báo cho ai cả.

 

Vương Kiến lúc mới đến nữa.

 

Đương nhiên cũng thường xuyên đến, còn bận rộn nhiều việc mà.

 

“Vậy thì đợi nghỉ hè ạ, tụi con rảnh sẽ đến thăm bố.” Vương Ngọc .

 

Hai chị em dậy .

 

Vương Kiến còn lười cả tiễn, vẫy vẫy tay, bảo mau .

 

Vương Huy cạn lời ông chú hai thiếu suy nghĩ một cái, đích tiễn Vương Nghệ và Vương Ngọc ngoài.

 

Vương Hoan theo cùng.

 

Vương lão thái? Đã ngủ say sưa trong nhà từ sớm , lúc hai chị em đến bà cũng .

 

Xem bà cụ căn bản chúng một cái nào, , chúng cũng .

 

Ra khỏi nhà, đến đường lớn, Vương Huy mới : “Các con đừng giận chú hai, chú kiếm tiền nuôi gia đình, áp lực lớn.”

 

“Nuôi gia đình? Gia đình nào? Là nuôi nhà các con thì , nuôi chúng con.” Vương Ngọc .

 

Vương Huy.....

 

Anh cứ như thấy gì, tiếp tục mỉm : “Sắp thi chuyển cấp , Vân Phi khi nào thì ?”

 

Vương Ngọc lập tức cảnh giác .

 

“Ồ~~ con ! Hôm nay gọi tụi con đến, thật hỏi Thúy Vi khi nào thì đúng ?!” Vương Ngọc .

 

Ánh mắt Vương Huy lóe lên, con bé c.h.ế.t tiệt tinh ranh thật, nếu em gái cũng tinh như , bớt lo .

 

Đáng tiếc, đó là một kẻ chẳng nên trò trống gì mà còn hỏng việc!

 

Đến bây giờ, vẫn đổ cho Vương Hoan về sự thất bại của vụ “sổ nhật ký”.

 

“Anh gì? Tiễn Thúy Vi ? Thôi , thấy .” Vương Ngọc .

 

Vương Nghệ thấy em gái quá đáng, nhẹ nhàng kéo kéo cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1915-mat-day-may-dan.html.]

, thể ghét một , nhưng tuyệt đối đừng thể hiện , nếu là tự chuốc lấy phiền phức.

 

Vương Ngọc gạt tay chị , tiếp tục châm chọc Vương Huy.

 

Dì cũng , nhịn thì nhịn, nhịn thì đừng nhịn! Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn! Mãi mãi lùi bước là hèn nhát!

 

Vương Huy mà gây phiền phức cho cô , đến đây! Cô sợ!

 

Đấu trí đấu sức, cô đều sợ!

 

Cô học dốt hơn ai cũng vẫn khá hơn Vương Huy, còn võ công thì càng , tập luyện ít!

 

Vương Huy dù cũng chỉ là một đứa trẻ con, châm chọc nửa ngày, sắc mặt khó coi.

 

Vương Hoan tiến lên nịnh nọt : “Chị ơi, hỏi Thúy Vi khi nào , cũng nghĩ sẽ gặp chị Thúy Vi, là em đột nhiên nhớ , em vẫn để chữ ký trong sổ lưu bút của Vân Phi...”

 

“Sao? Cậu ý gì với Vân Phi ?” Vương Ngọc ngạc nhiên hỏi.

 

học cùng lớp với Vương Hoan nên nhiều cơ hội tiếp xúc với cô , thật sự phát hiện tâm tư nhỏ nhen của cô .

 

“Không !” Vương Hoan liên tục phủ nhận: “Em chỉ lưu bút thôi, ai cũng để tên, chỉ bọn em là , thì thôi , em đắc tội với , dù cũng là bạn học, là họ hàng, đến một cơ hội để tên trong cuốn sổ của cũng cho, em tủi quá...”

 

Vương Hoan bắt đầu lã chã rơi lệ, cứ như thể vì lòng tự trọng tổn thương, tủi chịu nổi, như thể đây là một rào cản thể vượt qua trong đời cô .

 

là trẻ con.” Vương Ngọc nên lời.

 

Suy nghĩ của trẻ con thật khó hiểu.

 

Mặc dù cô cũng lớn hơn cô mấy tuổi, nhưng Vương Ngọc tự thấy trưởng thành và lý trí, bỏ xa những cùng tuổi cả trăm cây !

 

“Không kịp nữa , ngày mai họ , cuộc đời mà, chuyện thập thập mỹ để tiếc nuối? Luôn sẽ gặp chút khó khăn, mấy đứa nghĩ thoáng .” Vương Ngọc xong, vẫy tay gọi chiếc xe của nhà họ Diệp đến, hai chị em lên xe, dứt khoát rời .

 

Để hai em ở đó hít khói bụi.

 

Vương Hoan ăn khói bụi mà vẫn thấy vui vẻ: “Khi nào thì em mới xe nhỉ? Xe là của nhà Vân Phi ? Mẹ của Vương Ngọc đuổi ngoài ? Cô xứng đáng !”

 

Ở nhà Vương Kiến ít lời về chuyện của Diệp Đan, đương nhiên chẳng lời nào ho, Vương Hoan đặc biệt coi thường Diệp Đan, chú hai của cô ngày hôm nay, cô xe , tất cả là của Diệp Đan!

 

Vì chuyện thực cũng đặc biệt ghét Vương Ngọc và Vương Nghệ, dựa cái gì mà các cô như ? Nếu tự giác một chút, các cô bây giờ nên chuyển khỏi nhà Vân Phi, đến ở cùng với Diệp Đan !

 

“Cậu định gì?” Vương Huy đột nhiên hỏi.

 

“Ngày mai , họ máy bay tàu hỏa? Chúng ga tàu hoặc sân bay đợi ?” Vương Hoan hỏi.

 

Bọn họ thì nhà Vân Phi và Thúy Vi ở , từng thấy từ xa.

 

đến thẳng cửa nhà thì quá gây phản cảm .

 

“Ra sân bay .” Vương Huy .

 

Hắn cảm thấy Thúy Vi tàu hỏa thích hợp, quá nguy hiểm, tàu hỏa nhiều kẻ như .

 

Chắc gia đình cô cũng nghĩ như .

 

“Sân bay ở ạ? Anh ?” Vương Hoan hỏi chút kích động.

 

Bây giờ máy bay cảm giác đều là chuyện đặc biệt cao cấp, lẽ sánh ngang với việc con lên vũ trụ , thể khoe khoang cả đời mạng xã hội.

 

Ngay cả việc đến sân bay để ngắm máy bay, cũng giống như check-in ở các địa điểm du lịch nổi tiếng , là một chuyện đáng khoe khoang.

 

“Không thì hỏi ?” Vương Huy về nhà, hỏi Vương Kiến cách sân bay.

 

Vương Kiến từng đến sân bay , để đón khách hàng.

 

Vừa hai đứa sân bay tiễn Vân Phi và Thúy Vi, Vương Kiến gật đầu, khẳng định cách của hai .

 

“Cứ mặt dày như thế, mặt dày thì các cháu chẳng cơ hội nào .” Vương Kiến .

 

Sắc mặt Vương Huy .

 

Vương Hoan tức giận mặt, cái gì thế? Ai mặt dày chứ? Bọn họ gọi là kiên trì!

 

Vương Kiến thấy cảm xúc của họ, nhưng ông chẳng bận tâm chút nào, đeo một chiếc túi nhỏ ngoài tìm Tiểu Thúy.

 

Vương Huy và Vương Hoan sáng sớm hôm , bắt chuyến xe sớm nhất, chuyển xe đến sân bay.

 

Hỏi nhân viên sân bay một chút, chuyến bay Kinh Thành hôm nay chỉ một chuyến, giữa trưa mới cất cánh, hai mới thở phào nhẹ nhõm.

 

 

Loading...