Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1927: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:45:04
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bệnh viện tâm thần
Cái thằng nhóc giả điên giả dại vẫn còn nhốt trong kho đúng ?
Giáo viên chủ nhiệm cũng " ấm nhà họ Diệp" (Ý chỉ Vân Phi), đây là sự quan tâm của hiệu trưởng đối với , sợ vô tình đắc tội khác...
“Thằng nhóc đó vẫn chịu khai ai chỉ thị nó, xem cần với gia đình một tiếng ?” Giáo viên hỏi.
“Không cần .” Vân Phi : “Em xem thử nó.”
Kho của trường ở một góc sân vận động.
Chưa bước Vân Phi thấy nam sinh đang la ó: “Các mau thả ! Các dựa mà bắt ? là trẻ vị thành niên! Các là cảnh sát ? Dù là cảnh sát cũng thể giam giữ trẻ vị thành niên! Các đang phạm pháp đấy!”
Giáo viên của đối phương cũng mặt mày đen sạm chuyện với hiệu trưởng: “Đứa trẻ tuy sai, nhưng các vị như cũng đúng.”
“Các am hiểu pháp luật nhỉ.” Vân Phi bước : “Vậy các việc cố ý phá hoại kỳ thi trung học cũng là phạm pháp ?”
33. [Nam sinh vẻ mặt kiêu ngạo, giáo viên của cũng một vẻ thờ ơ.
“ là trẻ vị thành niên, mới 15 tuổi, ai thể gì ?” Nam sinh : “Bố còn là...”
“Im miệng!” Giáo viên đột nhiên đầu trừng mắt .
Nam sinh hừ một tiếng gì nữa, nhưng vẫn nghếch cổ lên vẻ mặt bất phục.
“Báo cảnh sát .” Vân Phi .
Ban đầu định hỏi xem nam sinh rốt cuộc là ai chỉ đạo, nhưng nghĩ thì thấy cũng thật vô vị.
Mèo con Kute
Anh quen , cạy miệng dễ, chi bằng cạy miệng Tần Dũng trực tiếp.
Cậu nam sinh báo cảnh sát thì chẳng sợ hãi chút nào, ngược còn cảm giác thắng.
Giáo viên chủ nhiệm của cũng sợ, thở phào nhẹ nhõm.
Hiệu trưởng Vân Phi, để như ?
Vân Phi gật đầu.
Cậu nhóc đúng, còn là trẻ vị thành niên, giam một buổi trưa là , giam nữa thì họ là sai.
Chuyện phá hoại trật tự phòng thi sẽ cảnh sát giáo d.ụ.c .
Cũng chỉ là giáo d.ụ.c thôi, mới 15 tuổi, đủ 16, trại tạm giam cũng nhận, trại giáo dưỡng thì gây chuyện cũng đủ điều kiện .
Muốn xử lý thì dùng cách khác.
Vân Phi rời , đợi thi xong, sẽ đích tay.
Anh trưởng thành , một chuyện cần tự gánh vác, đặc biệt là chuyện của chính .
Buổi thi chiều kết thúc , còn ai nhảy phá rối nữa.
Cậu nam sinh giả điên giả dại xuất hiện, xem bỏ thi .
Vân Phi bước khỏi phòng thi khác gọi .
“Khoan .” Một giọng nữ vang lên.
Vân Phi đầu , phát hiện đó là cô gái suýt chút nữa giật mất bài thi sáng nay.
Cô gái chằm chằm, đỏ mặt cúi đầu: “Cám, cám ơn , giúp nhiều đến mức nào , nếu hủy bài thi của , lẽ cuộc đời cũng sẽ hủy hoại mất...”
“Không .” Vân Phi : “Chỉ là một kỳ thi thôi, đừng coi trọng quá, cuộc đời do một kỳ thi mà quyết định thành bại.”
“Anh hiểu .” Cô gái liếc bộ quần áo tươm tất, đẽ của Vân Phi lắc đầu: “ giống các .”
Vân Phi gì, mới quen chuyện sâu xa, quen cô, cũng giảng đạo lý lớn lao cho cô.
Anh gật đầu với cô rời .
Cô gái gọi , tiếp tục cảm ơn , thật sự tờ bài thi đó quan trọng với cô đến mức nào.
, họ giống ...
Cô gái cúi đầu hòa đám đông rời .
Kỳ thi hai ngày rưỡi kết thúc, bắt đầu nghỉ hè.
Vân Phi lập tức gọi điện cho bố, luyện tập thêm.
cho hai ngày, cần giải quyết rắc rối đó .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1927.html.]
“Chẳng giải quyết ?” Hoa Chiêu hỏi.
Cậu nam sinh cảnh sát phê bình giáo d.ụ.c một trận, trong hồ sơ ghi một .
Theo lý thì cũng chỉ đến thế thôi, 15 tuổi, gây chuyện lớn gì, còn thế nào nữa?
là nhắm đến, Vân Phi bỏ qua cho .
Kỳ thi kết thúc buổi trưa, buổi chiều học sinh tiếp tục về trường, sẽ một buổi tiệc nghiệp.
Hầu hết các trường đều chọn tổ chức khi kết quả, nếu tổ chức khi kết quả thì sẽ nổi.
Cậu nam sinh là học sinh trường 19, tuy thành tích nhưng bình thường thích chơi bời quậy phá, những chuyện náo nhiệt như thể thiếu , ngày hôm đó mấy tiết mục, hát nhảy.
lúc nam sinh đang hát, một đám mặc áo blouse trắng xông .
“Ai là Hùng Bảo Bảo?” Một bác sĩ hỏi.
Cái tên thốt khiến nhịn .
bạn học của Hùng Bảo Bảo quen , dù cũng học cùng lớp mấy năm .
Cậu nam sinh sửng sốt, cau mày hỏi: “ là, các vị...”
“Đưa !” Bác sĩ .
Lập tức bốn năm áo blouse trắng xông về phía Hùng Bảo Bảo, trói .
Hùng Bảo Bảo sợ hãi tột độ, lớn tiếng kêu: “Buông ! Các là ai? Các dựa cái gì mà bắt ?!”
“Chúng nhận tin báo của quần chúng, bệnh tâm thần! Cần đưa điều trị!” Bác sĩ .
“Ai bậy! bệnh! khỏe re!” Hùng Bảo Bảo kêu.
“Không bệnh mà mấy hôm thi cử thì la hét ầm ĩ? Lại còn tạt mực, xé bài khác? Người bình thường chuyện ? Cậu bệnh đến mức cứu !” Bác sĩ .
“ ...” là vì em!
chuyện bây giờ ?
“Các buông ! tìm bố ! Thầy cô cứu em! Các bạn cứu !”
“ xem ai dám cản trở chúng bắt giữ bệnh nhân tâm thần? Bệnh nhân tâm thần nghiêm trọng cưỡng chế điều trị! Ai cản trở chúng sẽ đưa cùng!”
Các học sinh định gần lập tức lùi .
Giáo viên tuy lùi , nhưng cũng tranh nổi nhiều như .
Bốn năm áo blouse trắng thường chuyện , tay chân nhanh nhẹn, chỉ 2 phút kéo Hùng Bảo Bảo từ phòng học lên xe cứu thương chuyên dụng, đưa .
Giáo viên chạy đến khi tin cũng kịp ngăn cản, chỉ thể thông báo cho phụ .
Bố của Hùng Bảo Bảo việc ở Sở Giáo dục, ngày hôm đó hoạt động nên ngoài, liên lạc .
Bố Hùng Bảo Bảo ly hôn hai năm , là biến mất tăm, liên lạc .
Cuối cùng từ miệng hàng xóm mới Hùng Bảo Bảo một cảnh sát, cuối cùng cũng liên lạc với nhà.
Sau đó là tìm bệnh viện.
Bệnh viện tâm thần ở Kinh Thành khá nhiều, bệnh viện khoa tâm thần thì càng nhiều hơn, rốt cuộc là bệnh viện nào đưa ?
Cứ thế tìm kiếm mất 2 ngày, cuối cùng mới tìm thấy một bệnh viện chuyên khoa ở ngoại ô Kinh Thành, và thấy Hùng Bảo Bảo tiều tụy chịu nổi.
Bệnh viện thì để họ đưa thuận lợi, kết quả giám định cũng , Hùng Bảo Bảo bình thường, bệnh.
“Không bệnh mà các giam nó hai ngày! Các đây là phạm pháp! Lại còn thông báo cho phụ mà đưa , ai cho các cái quyền đó?” Cậu của Hùng Bảo Bảo la lớn.
“Luật pháp cho chúng cái quyền đó!” Bác sĩ lấy một tờ giấy đập lên bàn: “Chúng bắt theo đúng thủ tục bình thường! Đối với bệnh nhân tâm thần gây nguy hại nghiêm trọng cho xã hội, chúng quyền đưa !
“Hoàn cần sự đồng ý của nhà, nhà đồng ý chúng cũng quyền đưa !”
“Sao nguy hại nghiêm trọng cho xã hội? Nó gì mà nguy hại nghiêm trọng cho xã hội?” Bố của Hùng Bảo Bảo quát.
Bác sĩ hừ lạnh một tiếng: “Chính ông, còn đang việc trong ngành giáo d.ụ.c đấy ? Cố ý gây rối trong phòng thi nghiệp THCS, phá hoại thành tích thi cử của khác mà còn tính là nguy hại xã hội ? Vậy thì cái gì gọi là nguy hại xã hội? Nhất định g.i.ế.c đổ m.á.u mới ? Chuyện còn nghiêm trọng hơn g.i.ế.c !
“May mà đây chỉ là thi nghiệp THCS, nếu là thi đại học thì con trai ông tù !
“Dạy đứa con như mà còn mặt mũi việc trong ngành giáo dục, nếu là ông, sớm hổ đến mức từ chức !”
Bác sĩ vô cùng tức giận, vì thật trùng hợp, con trai thi cùng phòng với Hùng Bảo Bảo!