Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1928: Nhất định không được bệnh

Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:45:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hơn nữa con trai của bác sĩ cũng tạt mực!

 

Mặc dù dùng bút xóa sửa , nhưng cũng ảnh hưởng đến thành tích .

 

Hơn nữa lúc đó con trai bài văn căn bản xong, gián đoạn như , nó cũng còn tâm trí mà nữa, đầu óc đều rối loạn, cuối cùng chỉ thể bừa, thể lạc đề.

 

Vốn dĩ con trai ở ranh giới nguy hiểm, may mắn thì trường trọng điểm, may mắn thì !

 

Muốn thì đóng mấy ngàn tệ tiền tài trợ!

 

Anh là bác sĩ bệnh viện tâm thần, chẳng gì béo bở.

 

Đây là tiền lương mấy năm của , ai sẽ bồi thường thiệt hại cho ? Ai sẽ bồi thường thiệt hại cho con trai ?

 

Hùng Bảo Bảo thì , nhẹ tênh một câu nghịch ngợm, lúc đó nhất thời kích động, thế là ?

 

!

 

Bố của Hùng Bảo Bảo còn gây sự, nhưng của Hùng Bảo Bảo ngăn .

 

Cậu Hùng xem xét kỹ các thủ tục , vấn đề gì, nhưng đây chính là vấn đề.

Mèo con Kute

 

Đừng bác sĩ la lớn, nhưng chuyện như thế thủ tục chính quy dễ, .

 

Bọn họ đây là chơi khăm , chỉnh họ.

 

Bây giờ tranh thủ còn thả , mau thôi.

 

Chờ ngoài tìm hiểu rõ đối phương là ai tính .

 

Bố của Hùng Bảo Bảo tức giận chịu nổi, nhưng vẫn là con trai duy nhất quan trọng hơn, nên nhịn xuống.

 

Ông đ.á.n.h giá tuổi tác của bác sĩ, đến 40, ở độ tuổi thường con đang học tiểu học hoặc trung học cơ sở, chính là thuộc quyền quản lý của ông !

 

Đợi ông về tra xem, trường nào? Ông nhất định sẽ bảo giáo viên của họ dạy dỗ cho đàng hoàng!

 

Đều là từng trải, đối phương đang nghĩ gì thì đều đoán .

 

Chắc chắn là dùng quan hệ cá nhân để gây khó dễ.

 

Bác sĩ chịu thua trừng mắt .

 

Vốn dĩ cần nín nhịn là , là một bác sĩ bệnh viện tâm thần, thật sự thể nhà họ Hùng!

 

Bác sĩ của bệnh viện khác mới .

 

may mắn, giúp đỡ~

 

Bố Hùng và Cậu Hùng đưa Hùng Bảo Bảo ủ rũ về nhà.

 

Hàng xóm suýt chút nữa là hai bên đường chào đón.

 

Hai ngày qua, chuyện ầm ĩ đến mức ai cũng .

 

Bạn học, giáo viên, hàng xóm của Hùng Bảo Bảo, đồng nghiệp của bố, họ hàng bên , họ hàng bên .

 

thì trong các nhóm bạn bè đều truyền tin, Hùng Bảo Bảo bệnh tâm thần.

 

“Không , khi bác sĩ kiểm tra diện, con trai khỏe mạnh! Không bệnh gì hết!” Bố Hùng giải thích với những xung quanh, cố gắng hết sức để giải thích.

 

ông càng giải thích như , khác càng tin.

 

Ai con trai bệnh tâm thần?

 

Thế thì chẳng đời nó coi như xong ? Sau mà kết hôn? Làm tìm đối tượng? Làm tìm việc?

 

Thậm chí ngay cả bạn bè bình thường cũng kết giao !

 

Xung quanh hàng xóm đầu thì thầm dặn dò con cái chơi với Hùng Bảo Bảo!

 

Trước đây thấy thằng nhóc trông lôi thôi lếch thếch , hóa thật sự bệnh!

 

Hèn chi năm nào cũng thi đội sổ!

 

Ồ, nhà họ Hùng một họ hàng sinh đứa con thiểu năng trí tuệ, hai năm còn đưa con đến Kinh Thành khám bệnh, mượn nhà họ Hùng ở tạm.

 

Hóa là do di truyền gia đình!

 

Bố Hùng hết những lời đàm tiếu, nhưng biểu cảm thì họ đang gì!

 

Tức đến mức gan đau, gốc gác nhà ông bệnh tâm thần! Đó là họ hàng bên ngoại của chị dâu ông ! Không liên quan gì đến nhà họ Hùng!

 

Ông lập tức giải thích với nữa, trực tiếp đưa con trai về nhà.

 

giải thích chính là ngầm thừa nhận.

 

“Kìa, ngại quá.”

 

“Chuyện thể thoải mái khắp nơi ? Nên im lặng, đợi vài ngày sóng gió qua , dần dần sẽ quên thôi.”

 

ánh mắt của hai đó, họ đoán cả đời cũng quên ~

 

Hùng Bảo Bảo là một đứa tâm thần.

 

Hai chuyện lớn tiếng, đầy vẻ hả hê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1928-nhat-dinh-khong-duoc-benh.html.]

 

Tức đến mức bố Hùng lập tức đầu, lấy giấy chứng nhận giám định trong túi cho họ xem, đó bình thường, bệnh.

 

Nhất định bệnh, vì Vân Phi hiểu luật, luật pháp ưu đãi bệnh tâm thần!

 

Nếu cho Hùng Bảo Bảo một giấy chứng nhận bệnh tâm thần, thì chẳng khác nào cho một tấm kim bài miễn tử!

 

Sau những chuyện nhỏ nhặt cũng cần chịu trách nhiệm, g.i.ế.c cũng cần đền mạng!

 

Như ? Cho nên nhất định bệnh!

 

“Ồ ồ, bệnh bệnh.”

 

“Được , chúng .”

 

Thái độ của hai qua loa.

 

đều , tin , ông còn gì nữa? Nhất định bắt tin ư?

 

Hùng cha cất giấy chứng nhận kiểm định .

 

Lại thấy hai đằng thì thầm to nhỏ.

 

"Cái giấy tờ đó chẳng ? Muốn bệnh thì bệnh, bệnh thì bệnh."

 

"Nhà họ Hùng quan hệ cứng như thế, chẳng gì thì đó ?"

 

"Hơn nữa, cái đó thật ? Sẽ là tự đấy chứ? Bây giờ chân cầu cũng khắc dấu công chứng mà~"

 

Hai bắt gặp thì mất mặt, giờ càng hăng hơn.

 

"Thật sự bệnh thì ngày đó ."

 

"Thật sự bệnh thì thể bắt đó !"

 

" con trai , Hùng Bảo Bảo mấy hôm phát bệnh! Sợ lắm, gào thét ầm ĩ, còn thê t.h.ả.m hơn cả tiếng lợn chọc tiết!"

 

"Lại còn tạt mực, xé bài thi của khác, bình thường mấy chuyện !"

 

"Kể cả bệnh tâm thần nhẹ cũng thế ! Thất đức đến mức nào chứ?"

 

Hùng Bảo Bảo tức đến phát , "oàng" một tiếng chạy về nhà.

 

Hùng cha cũng sắp tức đến phát .

 

Chú Hùng dám ở gần hai bố con, nửa đường thì về.

 

Ông điều tra xem rốt cuộc họ đắc tội với ai? Ai là giở trò.

 

Vốn dĩ, Hùng cha cũng định hỏi con trai.

 

Chuyện Hùng Bảo Bảo gây náo loạn ở phòng thi mấy hôm , ông hề !

 

Con trai cảnh sát cảnh cáo ghi ông cũng .

 

Tất cả chuyện đều giáo viên giấu nhẹm , chỉ chờ tìm cơ hội đến mặt ông để lập công.

 

Kết quả là cơ hội đến, mà đón tin Hùng Bảo Bảo bắt .

 

Hùng cha nghi ngờ chuyện cũng liên quan đến ngày hôm đó, liệu Hùng Bảo Bảo vô tình hủy bài thi của con trai một nhân vật lớn nào đó ?

 

Chuyện ông còn , Hùng Bảo Bảo tại , đương nhiên ông càng .

 

Hùng Bảo Bảo về nhà đó tự nhốt trong phòng, ông cũng thể hỏi .

 

Ngày mai hỏi .

 

Kết quả là chuyện vẫn xong, ngày hôm , ở cơ quan, ông lãnh đạo điểm tên phê bình trong cuộc họp lớn.

 

Không là điểm tên phê bình, mà là gần như mở một cuộc "đấu tố" dành riêng cho ông !

 

Toàn diện, góc c.h.ế.t, mắng ông cuồng 3600 độ mấy vòng!

 

Mắng đến mức ông choáng váng, thật sự hận thể c.h.ế.t ngay tại chỗ cho đỡ mất mặt.

 

ông mà dám ngã gục, cấp sẽ dám cho ông "nghỉ hưu vì bệnh".

 

"Đã đời ?" Hoa Chiêu hỏi Vân Phi.

 

"Đã đời ." Vân Phi nở một nụ nhạt.

 

"Sau tính ?" Hoa Chiêu hỏi.

 

"Để bệnh viện thỉnh thoảng gọi điện đến cơ quan ông , bảo ông dẫn con trai bệnh viện kiểm tra định kỳ." Vân Phi đáp.

 

Cứ thỉnh thoảng đến bệnh viện tâm thần một , ngoài mới quên .

 

Đương nhiên mỗi khám kết quả đều là bệnh.

 

Không cũng , một cuộc điện thoại nhắc nhở cũng đủ .

 

Nhà họ Hùng đều ở nhà công vụ, cơ quan mà thì cả khu vực xung quanh đều .

 

"Độc thật đấy." Hoa Chiêu .

 

 

Loading...