Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1945: --- Năng lực tiền bạc
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:45:27
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cô kéo gì! Để xé rách miệng bà !” Chu Lệ Hoa tức giận hét lên với Đường Phương Hà.
“Đánh là sai ! Ai tay thì đó sai! Cảnh sát đến bắt cả hai chúng thì ? Đồn cảnh sát ở đây cô quen ai ? Nghe trong đó loạn lắm, đừng hòng mà lành lặn !” Đường Phương Hà nhỏ tai cô.
Mèo con Kute
Thật cô cũng , chỉ là đoán thôi.
Chu Lệ Hoa còn giãy giụa mạnh nữa.
“Hơn nữa, ở đây nhà nào cũng súng! Bây giờ cô đ.á.n.h bà , bà nhà lấy s.ú.n.g b.ắ.n cô một phát, cô cũng chịu oan! Người gọi đó là tự vệ chính đáng!” Đường Phương Hà .
Chu Lệ Hoa giãy giụa nữa, tức giận : “Thế thì cứ để bà bôi nhọ Diệp Lị như ?”
“Cái đương nhiên thể!”
Đường Phương Hà dứt lời, thấy xa xa xe cảnh sát hú còi ầm ĩ chạy tới.
Cô giật nảy , lập tức rút điện thoại cục gạch gọi cho Hoa Chiêu, ba câu hai lời kể tóm tắt chuyện đang xảy .
“Vậy , thế thì hai cứ với cảnh sát , biên bản lời khai. Cũng kéo Quảng , bảo bà những lời cho cảnh sát nữa.” Hoa Chiêu : “Nhớ vận dụng sức mạnh đồng tiền của cô, lén lút thôi, đừng để khác phát hiện.”
“Siêu năng lực ư?... Ồ ồ ồ! Người ở đây cũng ăn tiền hả, cô sớm chứ!” Đường Phương Hà lập tức tự tin tăng vọt, cúp điện thoại.
Chỉ cần sức mạnh đồng tiền của cô tác dụng, cô chẳng sợ gì cả!
“Hoa Chiêu bảo chúng đến đồn cảnh sát ?” Chu Lệ Hoa hỏi.
“Phải kéo Quảng cùng , chắc chắn chỉ đơn giản là một chuyến. bây giờ thời gian nhiều, chúng cứ theo là .” Đường Phương Hà .
Xe cảnh sát dừng ngay cửa.
Nhìn hai phụ nữ trông như bà thím nghèo kiết xác, tay tấc sắt, cảnh sát rút vũ khí mà bắt đầu hỏi han.
Đường Phương Hà giơ tay lên, dùng tiếng Anh lưu loát giao tiếp với họ.
Trước đây cô từng sang đây sống lâu dài, đương nhiên học tiếng Anh. Cô là dám nghĩ dám , học là học, thậm chí còn mời gia sư riêng nước ngoài về nhà dạy .
chuyện cô khoa trương, nên mấy .
Chu Lệ Hoa ngẩn Đường Phương Hà, dù ăn mặc phần quê mùa nhưng gương mặt trang điểm của cô vẫn toát lên khí chất, bỗng chốc cô trợn trắng mắt.
trong lòng thực sự chút nể phục ...
Gặp chuyện như , cô chỉ la hét ầm ĩ, thậm chí chỉ sợ hãi mà chẳng gì, giờ chắc chắn mất mặt còn trò .
thể xử lý .
Cảnh sát chỉ là chuyện cãi vã, còn xen lẫn vấn đề quan hệ nam nữ, liền thả lỏng cảnh giác.
Đường Phương Hà kéo Chu Lệ Hoa, một phen giao tiếp nữa, cảnh sát gõ cửa nhà họ Quảng, hỏi tình hình.
Đường Phương Hà từ lúc nào lên xe cảnh sát, trò chuyện với cảnh sát đang ở bên trong...
Chỉ là chuyện cãi vã, vốn dĩ tự ý xông trục xuất là , nhưng cảnh sát xe đột nhiên đưa Quảng về biên bản lời khai.
Mẹ Quảng , nhưng cảnh sát kiên quyết, nên bà dám chống đối nữa, sợ xảy chuyện .
Bà làu bàu thu dọn túi xách cùng ngoài.
Ba cùng ở ghế xe cảnh sát.
Đường Phương Hà ở giữa, để ngăn ngừa hai đ.á.n.h .
Mẹ Quảng chăm chú cái túi vải bố của Đường Phương Hà, chỉ là cái túi bình thường 5 tệ một cái ở ven đường, mà cô móc một cái Nokia đời mới nhất, trị giá mấy nghìn đô la Mỹ.
Bà còn nỡ mua!
Đương nhiên bà mua nổi, mà là vun vén chi tiêu.
đó cũng thứ bình thường thể mua nổi.
“Điện thoại quá, mua ở ?” Mẹ Quảng hỏi.
“Ngay cửa hàng điện thoại ở sân bay, xuống máy bay là mua luôn, nếu thì tiện.” Đường Phương Hà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1945-nang-luc-tien-bac.html.]
“Chưa hỏi, cô và Diệp Lị quan hệ gì?” Mẹ Quảng hỏi.
“Tình hình cơ bản của Diệp Lị bà chứ?” Đường Phương Hà : “ là kế của cô bé.”
Diệp Lị đương nhiên với nhà họ Quảng về tình hình của : bố ly hôn, việc , kế là giáo viên, bố cưng chiều, chút lương của bố đều trong tay bà .
Mẹ kế giàu đến mấy, cũng chẳng liên quan gì đến con gái riêng, huống hồ một giáo viên thì tiền gì chứ?
Quảng vẫn thận trọng hỏi: “Cái điện thoại rẻ, chắc tốn tiền lương một năm của gia đình cô nhỉ?”
Đường Phương Hà : “Đâu chỉ một năm, nhiều ở Đại lục chúng cả đời cũng tiết kiệm nổi mấy nghìn đô la Mỹ. mà, định về nước bán , chắc kiếm mấy trăm tệ nhỉ?”
Mẹ Quảng lập tức đầu ngoài cửa sổ xe, cố ngăn bật .
Bà tuyệt đối cho cái lão nhà quê , điện thoại ở đây mang về nước, trong nước cũng dùng .
Đáng tiếc, gia tài cả đời nhà cô sẽ tiêu tan hết ~
Đến lúc đó cả nhà bọn họ nhất định ôm đầu rống, cảnh tượng đó, thật sự quá t.h.ả.m thương.
“ mà cô tiếng Anh khá đấy.” Để che giấu cảm xúc của , Quảng tìm chuyện để .
“ là giáo viên tiếng Anh.” Đường Phương Hà .
“Ơ? nhớ hình như là...” Mẹ Quảng nhớ là gì, hình như là ngữ văn? Thôi bỏ , lẽ bà nhớ nhầm, hoặc Diệp Lị căn bản !
Bình thường cô hầu như nhắc đến kế , thể thấy ghét đến mức nào.
Xe ô tô nhanh chóng đến đồn cảnh sát, cảnh sát cũng khó mấy phụ nữ, ghi chép .
Lý do mấy cãi cũng .
Vốn dĩ Quảng , dù "cắm sừng" là con trai bà , xuống, cái mũ chẳng đội thật ?
thì vẻ bà gây sự vô cớ, Chu Lệ Hoa kích động thêm vài câu, những lời bà càng khó hơn.
Đường Phương Hà bình tĩnh phiên dịch cho cảnh sát những lời hai đang .
Nhờ sức mạnh đồng tiền, tất cả đều ghi chép ~
Đến khi hai cãi mệt lử, mới chịu rời khỏi đồn cảnh sát.
Đường Phương Hà kéo Chu Lệ Hoa lên taxi rời .
Chu Lệ Hoa xe vẫn còn ấm ức, lầm bầm c.h.ử.i rủa.
Đến khi về đến nhà, Hoa Chiêu đưa Diệp Lị trở về.
Diệp Lị thấy cô liền lao tới: “Mẹ ơi, ? Nghe bà bắt nạt ?”
Thái độ của cô bé khiến Chu Lệ Hoa trong lòng dễ chịu hơn chút.
đáng mắng thì vẫn mắng: “Con xem con tìm là hạng gì thế ? Chẳng chút lễ nghĩa liêm sỉ và đạo đức nào cả!
“Bà mời đến, còn mặt dày đến bàn chuyện cưới hỏi, mà bà ngay cả cửa cũng mở, còn tự ý xông nhà!
“Còn con và con trai bà chia tay .
“Hàng xóm hỏi tại , bà mà đứa bé con đang mang con trai bà , là con của ai chính con cũng , con quan hệ mờ ám với nhiều đàn ông.
“Thật là còn mặt mũi nào gặp ai nữa!
“Mẹ tin con sẽ chuyện như , nhưng con cho một câu chắc chắn , đứa bé rốt cuộc là của ai?”
Mẹ Quảng cũng là khéo ăn khéo , đó Diệp Lị quan hệ mờ ám với mấy đàn ông, đầu đuôi, đừng Diệp Lị, ngay cả cô là ruột cũng suýt tin !
Bấy nhiêu năm gặp, lẽ Diệp Lị thật sự đổi ?
Diệp Lị tức đến run rẩy.
Đường Phương Hà vội vàng đỡ xuống ghế sofa: “Sao thể Tiểu Lị như , Tiểu Lị tuyệt đối loại đó! Người khác tin con bé, là ruột tin con bé? Đó chính là sự bôi nhọ của nhà họ Quảng.”
“Người đều để cô hết !” Chu Lệ Hoa trợn trắng mắt .