Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 2008: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:46:37
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi rắc đủ phấn hoa, dây leo rụt về, cuối cùng bên Hoa Chiêu, héo khô thành tro, tan biến khí.

 

Hoa Chiêu cũng nhanh chóng về.

 

Nếu nữa thì Giản Bạch sẽ yên .

 

Giản Bạch quả thực yên , chỗ lái xe như đinh đ.â.m , cứ cựa quậy liên tục, mắt dám ngó lung tung, càng dám xuống xe.

 

nỗi sợ hãi trong lòng thì ngày càng lớn.

 

Đau bụng cũng đau lâu đến thế!

 

Ông chủ bỏ để hành động một !

 

Vạn nhất chuyện gì, sẽ với ông chủ, với bấy nhiêu tiền lương, với....

 

Hoa Chiêu mở cửa bước .

 

Giản Bạch thở phào nhẹ nhõm.

 

“Đi nhanh!” Hoa Chiêu .

 

Giản Bạch nhanh nhẹn khởi động xe lái , hỏi: “Có chuyện gì ?”

 

Hoa Chiêu chỉ trộm.

 

Giản Bạch hỏi nữa.

 

An Dương và An Long vốn đang chuyện, đột nhiên cùng lúc hắt một cái.

 

Hai thấy gì lạ, chỉ nghĩ là trời trở lạnh, gió lùa.

 

An Long lập tức chỉ thị : “Đóng cửa sổ .”

 

Người lời đóng cửa sổ phòng khách , nhưng kết quả là cả hai cứ hắt mãi ngừng.

 

Cũng hắt liên tục, chỉ thỉnh thoảng một cái, lúc cách một phút, lúc cách hai ba phút một cái, nhưng cứ liên tục như thế.

 

“Đây là, cảm , gọi bác sĩ gia đình đến đây.” An Long .

 

Đãi ngộ của giàu khác hẳn, bác sĩ mà khác đặt lịch hẹn, họ chỉ cần gọi là mặt ngay.

 

Bác sĩ đến, cũng chẩn đoán cả hai cảm cúm thông thường, kê ít t.h.u.ố.c .

 

Theo ý của ông , thực cần uống t.h.u.ố.c cũng , cứ chịu đựng một chút là khỏi thôi, nhưng ông cũng những Trung Quốc , cứ thích uống thuốc, uống t.h.u.ố.c thì như thể bệnh cảm thể lấy mạng .

 

Bác sĩ , hai uống thuốc, nhưng kết quả vẫn đỡ.

 

Cuộc chuyện cũng thể tiếp tục, hai đều trở về phòng riêng để hắt .

 

Suốt đêm đó ngừng!

 

Đang ngủ say tiếng hắt cho tỉnh giấc!

 

cũng một hai phút một cái nữa, mà là một hai tiếng một cái.

 

Suốt đêm đó hai gần như ngủ, chỉ khi thật sự chịu mới chợp mắt một lát.

Mèo con Kute

 

Nửa đêm An Dương nhận gì đó , cho xem Hoa Chiêu đang gì.

 

Kết quả là báo tin Hoa Chiêu vẫn ở nhà ngoài.

 

An Dương vẫn cảm thấy trúng độc, trúng độc của Hoa Chiêu!

 

Chỉ là bằng chứng.

 

Tiếp theo cô thời gian gây sự với Hoa Chiêu nữa, cô khám bệnh .

 

Kết quả là khám mấy chuyên gia nhưng đều chữa khỏi, họ đành tìm mấy lão Đông y đến từ sớm.

 

Lão Đông y châm cứu uống thuốc, còn hiệu quả chậm, cần theo dõi.

 

Hoa Chiêu sắp xếp xong công việc, lên đường về nước.

 

Lúc vẫn là mùa hè, lúc về là mùa thu .

 

Hoa Chiêu hạ cánh vẫn là ban ngày, cô về thẳng nhà mà đến trường, đón các con tan học.

 

Lâu gặp, nhớ quá.

 

Khi các con tan học thấy đợi ở cổng, lập tức vui mừng chạy tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-2008.html.]

 

Vân Phi và Thúy Vi lên cấp ba thì vẫn bình thường, nhưng tam bảo t.h.a.i ít khi bỏ lâu như , lập tức mắt đẫm lệ.

 

Hoa Chiêu xót xa buồn .

 

Sau đó cô thấy phía tam bảo t.h.a.i còn một cái đuôi, là Điền Kiệt đang miễn cưỡng theo.

 

Điền Kiệt gặp Hoa Chiêu mấy , trực giác của một đứa trẻ mách bảo bé rằng dì thích lắm, nên sợ Hoa Chiêu...

 

Bây giờ thấy cô, bé ngoảnh cổ , hừ một tiếng : “Cháu về nhà đây!”

 

Nói chạy cổng trường, Hoa Chiêu đầu , lúc thấy Lưu Nguyệt Quế đến đón bé.

 

Lưu Nguyệt Quế thấy Hoa Chiêu cũng bất ngờ, vội kéo Điền Kiệt đang bĩu môi tới: “Về ? Về khi nào thế?”

 

“Vừa xuống máy bay.” Hoa Chiêu .

 

“Sao ? Diệp Lị vẫn chứ? Sao lâu ?” Lưu Nguyệt Quế hỏi.

 

Vốn dĩ là sẽ tham gia đám cưới của Diệp Lị, nhưng kết quả là đó một chuyến ở lâu về kết hôn nữa.

 

Bà tò mò hỏi Đường Phương Hà, nhưng Đường Phương Hà là một nữ cường nhân, bận rộn ngớt.

 

Hơn nữa, bà cùng đường với bà cụ Lưu Nguyệt Quế bảy tám mươi tuổi , còn hợp chuyện bằng Chu Lệ Hoa nữa.... nên Lưu Nguyệt Quế nhịn đến bây giờ hỏi.

 

“Chuyện dài lắm, về nhà kể.” Hoa Chiêu .

 

“Được , về nhà kể.”

 

Lưu Nguyệt Quế kéo Điền Kiệt cùng Hoa Chiêu về nhà.

 

Điền Kiệt nhanh quên sự khó chịu với Hoa Chiêu, chạy theo Thiên Kim.

 

Hoa Chiêu chợt nhớ “tài năng thiên bẩm” của thằng bé , thích mấy cô bé xinh !

 

Hừ hừ, dám để ý đến con gái cô ư? Mơ !

 

Lưu Nguyệt Quế theo ánh mắt cô, lập tức : “Nó cứ thích chơi với mấy đứa lớn.”

 

Rồi thì Điền Kiệt khoe với Thiên Kim ở đó: “Chị ơi chị, hôm nay ở trường mẫu giáo em nhận thêm một cô em gái nữa! Xinh lắm! xinh bằng chị!”

 

Thiên Kim ngạc nhiên : “Em nhận thêm em gái nữa , đây là đứa thứ mấy ? Em đếm xuể ?”

 

Điền Kiệt xòe các ngón tay : “Tiểu Vi, Tiểu Đan, Tiểu Hồng, Tiểu Thúy, Tiểu Diễm, Tiểu Linh, sáu đứa!”

 

Thận Hành tới, khoanh tay thằng bé, miễn cưỡng : “Mày đếm cũng thật đấy.”

 

Thận Hành hài lòng gật đầu, ngẩng cằm : “Chơi vui vẻ nhé.”

 

Nói xong bỏ , mới thích chơi với thằng bé , động , như thể sắp đ.á.n.h c.h.ế.t .

 

“Dạ, tư, cẩn thận.” Điền Kiệt .

 

Hoa Chiêu bật khẽ: “ là một tiểu mã phỉ tinh.”

 

Thằng bé mới năm sáu tuổi sắc mặt khác như .

 

Cô hỏi: “Bây giờ còn tìm nữa ?”

 

“Không tìm mấy nữa .” Lưu Nguyệt Quế ngược chút buồn rầu: “Đôi khi nó gọi điện cho nó, nó vài câu cúp máy, mất kiên nhẫn.”

 

“Có những đứa trẻ ương bướng, càng càng từ chối, đừng để ý đến nó, cứ gọi nhiều , gọi đến khi nó phiền nhưng trong lòng nó cũng vui, nếu dì thật sự gọi nữa, nó ngược sẽ buồn bã.” Hoa Chiêu .

 

“Ôi, còn thể như ? Vậy cháu sẽ bảo nó gọi điện cho nó nhiều hơn! Hèn chi cháu cứ bảo thằng bé gần đây tâm trạng , hóa là vì chuyện , đó nó thấy nó phiền nên đổi thành hai tuần gọi một cuộc.” Lưu Nguyệt Quế .

 

Hoa Chiêu.....“Vậy đây bao lâu gọi một ?”

 

“Một tuần một .” Lưu Nguyệt Quế .

 

“Vẫn nên gọi mỗi ngày một cuộc .” Hoa Chiêu : “Hoặc là thư cho nó, chữ thể lưu giữ mãi, luôn thể hiện yêu nó, mà còn thể dạy nó học chữ nữa.”

 

“Cái !” Lưu Nguyệt Quế lập tức .

 

Tu Viễn lững thững tới, lúc thấy, lẩm bẩm: “Mẹ lâu như , còn thư cho tụi con nữa.”

 

“Ôi! Đó là vì các con mãi mãi mãi mãi yêu các con nhất mà!” Hoa Chiêu ôm hôn mấy cái lên má.

 

Tu Viễn lập tức đỏ bừng mặt chạy xa.

 

Trong mấy đứa trẻ, bé là thẹn thùng nhất.

 

 

Loading...