Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 2014: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:46:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dưa của Đinh Tân Nguyệt

 

"Anh kiếm tiền , chúng mua một căn nhà lớn hơn!" Đinh Tân Lệ .

 

Chu Tam Cường hì hì: "Anh sợ đến lúc đó em đổi chồng. Cái nơi đó là chỗ dễ ? Bao nhiêu mất mạng ở đó ? Cậu em vợ của em gái nhà ông Cát hàng xóm cũng buôn ở Liên Xô ? Sắp qua đầu bảy đấy chứ? Còn ông nọ bà nhà lão Mã nữa, chột một mắt mới về ? Còn đó..."

 

Chu Tam Cường kể một mạch mấy .

 

Bây giờ những tay buôn lậu ở phía Bắc nhiều nhất là ở Bắc Kinh, đặc biệt là những chạy tuyến đường vàng , cũng chính vì thế mà Bắc Kinh mất mạng cũng là nhiều nhất.

 

Chu Tam Cường là giỏi nhất trong việc nắm bắt những tin tức vặt vãnh .

 

Anh sẽ mạo hiểm, lấy mạng kiếm tiền cho vợ và đàn ông khác tiêu?

 

Anh cứ bòn rút tiền của em vợ là .

 

Thằng nhóc ngốc nghếch đó mỗi về đều cống nạp cho cả ngàn tệ, chỉ tiếc là nó lười biếng c.h.ế.t , còn nhiều bè bạn , nếu thì nửa tháng kiếm ngàn tệ, nửa tháng ngàn tệ, cuộc sống cứ thế trôi qua thì thần tiên đến cũng đổi .

 

Đinh Tân Lệ cũng khuyên nữa: "Vậy khuyên em , bảo đồng ý cho rể thứ hai vay tiền, như rể thứ hai cũng bên đó kiếm tiền, về cũng tiền thua cho ."

 

Đừng như bây giờ, một tên nghèo rớt mồng tơi, thua 50 tệ là sống dở c.h.ế.t dở .

 

"Hề hề hề, vẫn là vợ thông minh." Chu Tam Cường thật sự .

 

Anh chen giữa hai bà lão, đỡ cho Lưu lão thái.

 

Lưu lão thái ngạc nhiên , ngờ Chu Tam Cường nhiệt tình, tuy gì, nhưng trong mắt còn họ hàng, như cái con Hoa Chiêu , đến còn thèm thẳng!

 

Hoa Chiêu đang lái xe về nhà, khi ngang qua công viên, cô chợt chụp vài tấm ảnh.

 

chụp bao nhiêu tấm ảnh ở đây , nhưng mỗi năm, thậm chí mỗi tháng cô đều chụp, để thể so sánh với quá khứ, với tương lai, chứng kiến sự tiến bộ của thời đại, sự đổi của lịch sử.

 

chỉ thích chụp phong cảnh, cô còn thích chụp . Cảnh vật trường tồn bất biến, nhưng con luôn đổi, tinh thần, khí chất, trang phục của con đều mang đậm dấu ấn thời đại.

 

"Cạch cạch cạch".

 

Động tác của Hoa Chiêu chợt khựng , cô thấy một bóng quen thuộc.

 

Đinh Tân Nguyệt đang ghế dài trong công viên, ngẩn mặt hồ phía .

 

Ở đầu bên của cùng một chiếc ghế dài, một đàn ông đang nghiêm chỉnh.

 

Hai cách khá xa, trông như những xa lạ, chung ghế.

 

đàn ông liên tục đầu Đinh Tân Nguyệt, ánh mắt tình tứ, những động tác lén lút đó đều máy ảnh của cô bắt trọn.

 

Hoa Chiêu ban đầu nghĩ đây là một cặp đôi đang yêu , còn kín đáo như , định chụp khoảnh khắc lịch sử, ai ngờ chụp một tin "dưa" lớn.

 

Đinh Tân Nguyệt mang vẻ mặt như ai đó nợ tiền cô, hề đáp ánh mắt của đàn ông, nhưng việc cô yên ở đó là một sự đáp !

 

Nếu thật sự lười biếng thèm để ý, thì cô để thấy mặt .

 

Chu Thanh chợt đồng hồ : "Tiểu Nguyệt, sắp trưa , chúng ăn thôi."

 

"Còn sớm mà." Đinh Tân Nguyệt .

 

"Anh dẫn em đến Độc Nhất Xứ ăn, xếp hàng , đến muộn thì buổi chiều cũng ăn ." Chu Thanh .

 

Đinh Tân Nguyệt nhíu mày: "Hai chúng cùng ăn tiện lắm."

 

"Không , sẽ nhờ phục vụ tìm cho một phòng riêng, ngoài thấy, mà dù thấy cũng , chúng là quan hệ nam nữ chính đáng mà." Chu Thanh .

 

"Ai với là quan hệ nam nữ!" Đinh Tân Nguyệt lườm một cái: "Đồ vô liêm sỉ."

 

cô vẫn dậy ngoài.

 

Chu Thanh hì hì theo , hai cách một mét.

 

Hoa Chiêu đoán, họ thật sự ăn .

 

, cô cũng ăn thử "Độc Nhất Xứ" là .

 

Độc Nhất Xứ xa, khỏi công viên bộ nửa tiếng là đến.

 

Hoa Chiêu đàn ông bước , nhanh chóng tìm thấy một trông giống quản lý, hai chuyện vui vẻ như những quen , đó thật sự cho một phòng riêng nhỏ.

 

Hoa Chiêu còn thấy đàn ông nhét một bao t.h.u.ố.c Hoa T.ử tay quản lý, đối phương càng tươi hơn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-2014.html.]

Hoa Chiêu đ.á.n.h giá trang phục của đàn ông một lượt, trông khá giản dị, một bộ vest quá 50 tệ, bên trong là áo len dệt thủ công, bên một đôi giày da cũ kỹ.

 

chiếc đồng hồ tay đàn ông là hàng hiệu nhập khẩu, mua ở Cửa hàng Hữu nghị bảy tám trăm tệ một chiếc.

 

Vẻ mặt của đàn ông cũng toát lên sự tự tin và đắc thắng thể che giấu vẻ bình tĩnh.

 

Đây là một tay nhà giàu mới nổi đang giả nghèo.

 

Người đàn ông và Đinh Tân Nguyệt lượt bước phòng riêng, đóng cửa .

 

Hoa Chiêu cũng nhà hàng, quản lý đang ở quầy lễ tân, thấy cô thì mắt sáng lên bước tới.

 

" một phòng riêng." Hoa Chiêu .

 

Quản lý khựng một chút : "Xin , hôm nay các phòng riêng của chúng đều đặt hết ạ."

 

Hoa Chiêu rút một bao t.h.u.ố.c Hoa T.ử từ trong túi nhét tay .

 

Quản lý...

 

Những xung quanh...

 

Chuyện gì lớn mà dùng đến cả bao Hoa T.ử ?

 

Quản lý cầm điếu thuốc, ánh mắt của những xung quanh, cảm thấy khó xử.

Mèo con Kute

 

Giữa chốn đông như thế , dám nhận chứ!

 

" cảm cúm, ngửi mùi ở đại sảnh buồn nôn, mong quản lý , giúp đỡ dân bệnh." Hoa Chiêu lấy khăn tay che mặt .

 

Hơi ngại quá.

 

Lý do tạm chấp nhận , dân bệnh, giúp đỡ!

 

Quản lý vội vàng dẫn Hoa Chiêu đến một phòng riêng.

 

Các phòng riêng nhỏ đều liền kề , Hoa Chiêu phòng bên cạnh Đinh Tân Nguyệt, tùy tiện gọi vài món.

 

Khoảng cách , cần xuyên qua cũng thể thấy hai đang gì.

 

Phòng bên cạnh gọi món mãi xong, gọi một bàn đầy ắp, là món Đinh Tân Nguyệt thích ăn, hơn nữa đều do đàn ông tự gọi, Đinh Tân Nguyệt hề lên tiếng.

 

Hoa Chiêu trong lòng rõ, đây là ăn một hai bữa, mà là hiểu .

 

Gọi món xong, vẻ mặt của Đinh Tân Nguyệt cũng chút hài lòng, coi như lòng.

 

Món ăn mang lên, hai ăn trò chuyện.

 

Ở phòng bên cạnh, Hoa Chiêu chút ăn nổi, hy vọng họ , là cô nghĩ nhiều , nếu thì thể mở miệng chuyện với Diệp Đào đây?

 

Cô còn cảm thấy hổ!

 

Giản Bạch và Vương Vũ bên cạnh cô càng dám ăn.

 

Hoa Chiêu chú ý thấy, vội vàng chỉnh biểu cảm, hiệu cho hai ăn cơm.

 

Hai lời cầm bát lên im lặng ăn cơm, đang ăn gì, bỏng miệng cũng cảm thấy.

 

Trong lòng họ cũng vạn đầu thần thú đang chạy, Diệp Đào "đánh úp" ! Ai mà dám nghĩ chứ? Dù thì họ cũng dám nghĩ!

 

Hoa Chiêu thì dựng tai lắng cuộc trò chuyện bên cạnh.

 

Người đàn ông liên tục gắp thức ăn cho cô, đó là khoe khoang những gì chuyến tàu.

 

Anh cũng tuyến đường vàng .

 

Hơn nữa chỉ một hai , cơ bản là nửa tháng một chuyến.

 

Anh tham lam, nhận hàng đến nơi là tìm một đồng hương bán thẳng, nhập một lô hàng từ đối phương, đó chuyến tàu ngày hôm về, về đến nơi tìm quen bán .

 

Cứ về về như , 1000 tệ vốn ban đầu thể biến thành năm sáu ngàn, bảy tám ngàn.

 

sự chỉ dẫn của đối phương, quen thuộc thị trường, thứ gì giá trị cao, chỉ chuyên buôn những món giá trị cao.

 

Có thể lúc 1000, lúc về 1 vạn.

 

Ăn uống gần xong, đàn ông rút 5000 tệ nhét tay Đinh Tân Nguyệt: "Đây là tiền kiếm , em giữ lấy, phần còn giữ để nhập hàng."

 

 

Loading...