Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 2105: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:48:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sao ai quản con trai cô ?

 

Đó là một bé, gầy gò nhỏ bé, đoán tuổi, thể bảy tám tuổi, cũng thể năm sáu tuổi, hoặc mười mấy tuổi.

 

Cậu bé mặc quần áo bẩn thỉu nhưng giản dị.

 

Một bộ đồ màu xanh quân đội bạc màu vì giặt, rõ ràng , thùng thình , đồ thừa của những đứa trẻ lớn hơn.

 

Cậu bé vẻ mặt đờ đẫn, trông hề vui vẻ chút nào.

 

Đang cùng mấy đứa trẻ lớn nhỏ khác, quét dọn đường phố, đứa quét đường, đứa lau thùng rác bên đường.

 

Nhìn là một hoạt động nào đó do trường học tổ chức tổ chức.

 

Đột nhiên, một bé đang lau thùng rác đến bên cạnh , giật lấy cây chổi trong tay , nhét giẻ lau của tay .

 

“Mày, lau thùng rác cho tao!” Cậu bé lớn hơn lệnh.

 

Cậu bé nhỏ trợn mắt, sợ bé lớn hơn hai cái đầu , quăng cái giẻ lau , hét lên: “Đó là nhiệm vụ của mày, mày tự !”

 

“Bây giờ là nhiệm vụ của mày! Tao là của mày thì là của mày!” Cậu bé lớn hơn túm cổ áo lôi bé dậy.

 

Cậu bé nhỏ liền đạp loạn xạ.

 

Hai lập tức xô xát.

 

Những đứa trẻ khác hoặc hoặc thờ ơ , ai can ngăn, ngược còn vỗ tay, cổ vũ.

 

Cậu bé nhỏ gầy yếu, nhưng một vẻ lì lợm, đ.á.n.h , với tới, nhưng thể cắn.

 

Cậu bé chớp lấy cơ hội c.ắ.n một miếng lòng bàn tay của bé lớn hơn, đó c.ắ.n chặt buông.

 

Cậu bé lớn hơn đau điếng nhưng thể giũ , liền nắm chặt nắm đ.ấ.m đấm mạnh đầu bé.

 

Từng cú, từng cú, đ.ấ.m như c.h.ế.t.

 

“Dừng xe!” An Dương đột nhiên hét lớn.

 

Tài xế cũng phát hiện sự náo nhiệt phía , xe chạy đến bên cạnh, liền đạp phanh.

 

xe còn dừng hẳn An Dương lao xuống.

 

Những ngón tay nhọn hoắt tức thì cào mặt bé lớn hơn.

 

Cậu bé kịp đề phòng, liền cào cho mặt mũi tướp mát.

 

An Dương giơ chiếc túi xách nặng trịch lên, đập "binh binh" mấy cái.

 

Cậu bé lớn hơn cũng chỉ mười hai mười ba tuổi, lùn nhưng cũng gầy yếu, nhanh buông tay.

 

An Dương truy kích, đầu bé nhỏ đang đ.ấ.m cho choáng váng đất.

 

“Cậu bé ?” Cô căng thẳng hỏi.

 

Cậu bé vẻ mặt mờ mịt, m.á.u chảy từ mũi và miệng, đập vỡ mũi là não tổn thương .

 

An Dương lập tức cúi bế bé lên, nhét trong xe, hét lên với tài xế: “Đến bệnh viện! Nhanh lên!”

 

Tài xế là địa phương, do Lưu Minh phái đến, xe cũng là của nhà họ Lưu, quen An Dương, ngược đột nhiên cảm thấy phụ nữ thật lương thiện.

 

An Dương cúi đầu mặt bé, giống cô khi xưa bảy tám phần, hai phần còn là giống bố đoản mệnh của thằng bé.

 

Hoàn trái ngược với hồi nhỏ, hồi nhỏ thằng bé giống Đỗ Hãn Lương hơn, ngờ giờ càng lớn càng giống cô khi xưa.

 

Cậu bé lau mũi máu, bò xuống khỏi An Dương, sang một bên, cảnh giác cô: “Cô là ai? Cô đưa cháu ?”

 

“Cô, cô chỉ là một bụng, đưa cháu bệnh viện thôi.” An Dương .

 

Người bụng?

 

Ánh mắt bé vẫn cảnh giác, mặt thậm chí còn mang một chút châm chọc nhàn nhạt, bao giờ gặp bụng! Người lớn ai cũng giả dối, đáng sợ!

 

là ai phái tới, đến để hành hạ bé!

 

“Cháu tên là gì?” An Dương bình tĩnh hỏi.

 

“Cô ?” Cậu bé vẻ mặt châm biếm : “Cháu tên Đảng Ái Quốc!”

 

An Dương ngẩn , nhận nhầm ?

 

khuôn mặt bé, nếu chỉ giống cô, thể là nhận nhầm, nhưng đứa trẻ giống cô giống Đỗ Hãn Lương, đời chắc đứa thứ hai nhỉ?

 

“Cháu bao nhiêu tuổi ?” An Dương hỏi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-2105.html.]

Cậu bé hừ lạnh một tiếng, gì.

 

“Có cần thông báo cho nhà của cháu ? Bố cháu ?” An Dương hỏi.

 

Lúc bé mới thẳng cô, câu hỏi cuối cùng , dường như cô thật sự bé là ai.

 

Những kẻ đến bắt nạt bé, đều trực tiếp mắng bé là đồ nghiệt chủng cha , cha bé là tù cải tạo, bé là kẻ g.i.ế.c , lời nào cũng khó hết mức.

 

Không ai giả ngây giả dại về vấn đề cả.

 

“Bố cháu đều c.h.ế.t hết .” Cậu bé .

 

“Vậy, cháu sống ở nhà ai?” An Dương hỏi.

 

Cậu bé lạ lùng cô, cô thật sự ?

 

“Cháu sống ở cô nhi viện.” Cậu bé lau mũi m.á.u .

 

“Sao cháu sống ở cô nhi viện? Cháu còn nào khác ? Ông bà nội ngoại….” An Dương đột nhiên nghĩ đến, ông bà nội của thằng bé chắc c.h.ế.t từ lâu nhỉ?

 

Ông bà ngoại thì càng như

 

“Cháu chú dì, mợ, cô bác gì ?” An Dương hỏi.

 

Dù là nhà họ Đỗ nhà cô, đều là một đại gia đình, ai cho một đứa trẻ như thằng bé một bữa cơm ?

 

“Đều c.h.ế.t hết cả .” Cậu bé lạnh lùng .

 

“Không thể nào!” An Dương buột miệng .

 

Cậu bé lạ lùng cô.

 

An Dương im lặng.

 

Định bụng sẽ điều tra.

 

Mèo con Kute

Người nhà họ Đỗ, vì đây cô từng hạ độc, giờ chắc còn sống mấy , nhưng chị em nhà họ Văn, cô hạ độc, chắc là vẫn còn sống.

 

Vậy mà ai quản thằng bé?

 

Cho dù họ , pháp luật cũng cho phép chứ!

 

mợ, cô bác, thể để thằng bé cô nhi viện ?

 

Cậu bé gì, bệnh viện nhanh đến.

 

Sau một hồi kiểm tra, vấn đề gì, chảy m.á.u mũi là do vấn đề ở mũi, vấn đề ở não.

 

An Dương lái xe, đưa bé về cô nhi viện.

 

Thấy bé thạo đường thạo lối , cô mới tin, thằng bé thật sự sống ở cô nhi viện.

 

Cô trực tiếp tìm đến Lưu Minh, quanh co hỏi chuyện nhà họ Đỗ.

 

Chuyện dễ hỏi, đều là chuyện trong giới, hơn nữa lúc đó còn khá chấn động.

 

Lưu Minh thở dài cảm thán: “Nhà họ Đỗ , đều c.h.ế.t hết cả , chậc chậc chậc, ai mà ngờ, chỉ vì cưới một phụ nữ lòng rắn rết, mà cả một gia tộc lớn tuyệt hậu! Quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn.”

 

An Dương vẻ mặt tò mò : “ cũng là hôm nay tình cờ vài câu, đặc biệt tò mò, chuyện như ? Cô một phụ nữ mà thật sự dám đầu độc nhiều như thế?”

 

“Phải đó, đó.” Lưu Minh đối với vị t.ử ruột của An đại sư cũng nịnh bợ, lập tức nấy.

 

Kể rõ ràng từng chi tiết chuyện năm đó, cũng kể cả hiện trạng của nhà họ Đỗ.

 

Đỗ Hãn Lương đây từng tù, kết quả là vốn sức khỏe , trúng độc, quá hai năm thì c.h.ế.t.

 

Người già nhà họ Đỗ cũng chịu nổi, trẻ hơn thì cầm cự một thời gian, nhưng mấy năm nay cũng lượt c.h.ế.t sạch.

 

Còn một hai cũng là nhân vật ngoài lề, đây trúng độc nhẹ, sống lay lắt qua ngày.

 

Còn một trúng độc, mấy năm nay cũng vì chuyện chuyện nọ mà gạt rìa, còn thuộc về trong giới nữa, Lưu Minh cũng quan tâm.

 

những ôm hận trong lòng, vốn dĩ cây đại thụ nhà họ Đỗ để họ nương nhờ, tiền đồ xán lạn, kết quả đều Văn Tĩnh hủy hoại.

 

họ việc gì liền bắt nạt đứa trẻ do Văn Tĩnh để .

 

Còn về việc nhà họ Văn tại nhận nuôi đứa trẻ đó, Lưu Minh , Văn Tĩnh cũng cần hỏi, với cái kiểu tự tư tự lợi của những đó, chắc chắn sẽ cách rũ bỏ.

 

Đáng ghét!

 

Cô nén giận, rời khỏi nhà họ Lưu, ngoài thấy một ngờ tới.

 

Hoa Chiêu đang ở cửa xe nhà họ Lưu, trò chuyện với tài xế.

 

 

Loading...