Rất nhiều sống thì quên mất những ngày tháng cơ cực , sống ngông nghênh, vẻ đây hơn bất cứ ai.
Trương Quế Lan thì như , bà luôn khiêm tốn, , luôn ghi nhớ những tháng ngày khó khăn đây, nhắc nhở bản rằng cuộc sống hiện tại dễ , thể kiêu ngạo.
Vì Hoa Chiêu cho rằng bà sẽ là một bà chồng ghê gớm.
Đương nhiên chuyện cũng khó , cứ đợi đến khi bà chồng tính.
“Em xác định quan hệ với cô gái đó ?” Hoa Chiêu hỏi.
“Chưa ạ!” Tiểu Vĩ vội vàng lắc đầu: “Còn hỏi ý kiến của xem , em dám bắt đầu với cô , nhỡ thì chẳng khổ .”
“Vậy...” Hoa Chiêu hỏi: “Em tỏ tình với cô ? Hay cô tỏ tình với em? Cô thích em ?”
Thằng nhóc ngốc sẽ là một ôm tương tư đấy chứ?
Tiểu Vĩ gãi đầu: “Em cảm thấy cô chắc cũng thích em...”
“Đừng cảm thấy nữa, tỏ tình .” Hoa Chiêu .
“Ơ! Vậy em đây!” Tiểu Vĩ vội vàng chạy sân định thu dọn hành lý để .
“Khoan , chuyện bảo tàng của em đến ?” Hoa Chiêu hỏi.
Tiểu Vĩ lập tức : “Thủ tục xong hết ạ! Chỉ còn thiếu việc chọn địa điểm thôi, chị ơi, chị xem chọn ở thì hợp lý?”
Chuyện thích hợp để ở ngoài, trời lạnh.
Hoa Chiêu đưa Tiểu Vĩ về nhà .
Về đến nhà, thấy Diệp Thâm đang kiểm tra bài vở của mấy đứa nhỏ.
Mấy đứa nhỏ, bất kể trai gái, lớn bé, đều lượt đấu võ với .
Anh cũng một chiêu là giải quyết chúng ngay, mà là cùng mấy đứa nhỏ tập luyện, mỗi đứa thể đ.á.n.h 5 phút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-2111-bao-tang-da-xay-xong-chua.html.]
Mấy đứa nhỏ thì chơi khá vui vẻ, Vân Phi, Thúy Vi cũng , chỉ Thận Hành là vui.
Thằng bé cảm thấy tiến bộ nhiều, cũng thể đấu bố vài chiêu chứ, nhưng, là nghĩ quá nhiều!
Cứ tưởng thể đẩy lùi bố một bước, nhưng kết quả là bố vẫn yên nhúc nhích.
Sức lực mạnh mẽ của thằng bé dường như tác dụng với .
Thấy về, Thận Hành lập tức chu môi lên.
Tiểu Vĩ thấy biểu cảm của thằng bé thì bật , trông thế càng giống con gái.
Thấy út, khóe miệng Tiểu Thận Hành lập tức duỗi thẳng . Thằng bé chỉ nũng mặt bố , chị thôi.
Cậu út cũng .
Tiểu Vĩ thấy liền ghen tị: “Thằng nhóc , út chẳng ít thương cháu ? Cháu gì út chẳng mua cho? Mấy con dao, dao, dao...”
Tiểu Vĩ ngừng , nữa ánh mắt y hệt của Tiểu Thận Hành và Diệp Thâm.
C.h.ế.t tiệt, lỡ lời !
“Dao gì?” Hoa Chiêu hỏi: “Anh lén mua d.a.o cho thằng bé ? Vũ khí cấm ?”
“Không !” Tiểu Vĩ lập tức lắc đầu: “Vũ khí cấm bản em còn , cũng thể đưa cho thằng bé chứ! Em ngốc! Em chỉ là... ở bên đó mua vài món d.a.o cổ tinh xảo, mắt, tặng cho Thận Hành chơi thôi.”
Hoa Chiêu Tiểu Thận Hành: “Hay lắm, nhận quà quý như , còn chỉ một món, mà thèm với một tiếng! Con là đầu tiên trong nhà dám tự ý nhận quà đấy! Đây là nguyên tắc đấy con ?”
Câu mang nhiều ý đùa, cô và Diệp Thâm trong cơ quan nhà nước, Tiểu Vĩ là ruột, tặng quà gì đó thì chắc vấn đề gì.
bất kể món đồ đó quý rẻ, Thận Hành hé răng nửa lời! Đây mới là chuyện lớn.
“Cậu nhóc , miệng kín đáo ghê nhỉ.” Hoa Chiêu : “Chồng ơi, cho thằng bé một bài học !”
Mèo con Kute
Diệp Thâm... ban đầu định dạy Thận Hành một bài học, nhưng cô thế, khó tay.