Cãi
Tiểu Vĩ lập tức hổ gãi đầu.
“Em chỉ tiện thể thăm cô … mấy tháng liên lạc, cô tưởng em về nữa, tìm bạn trai mới thì hỏng bét!” Tiểu Vĩ đến đoạn thì vội vàng, chỉ hận thể máy bay ngay lập tức.
Hai đây chỉ là mối quan hệ mập mờ, chính thức xác định, sự lo lắng của là cơ sở.
“Đi nhanh , chú ý an , nếu xác định quan hệ thì dẫn về đây cho bọn chị xem mặt.” Hoa Chiêu .
“Vâng !” Tiểu Vĩ chạy mất.
“Tiện thể hỏi cô xem, thể chấp nhận cuộc sống hai nơi !” Hoa Chiêu gọi với theo.
Cô rằng đối phương nhất định chấp nhận đến Trung Quốc sống.
Tại thế chứ? Cứ nhất định bắt từ bỏ quê hương đến bên , chỉ vì cô và gia đình rời xa em trai ?
Nếu lúc đó chồng cô là nước ngoài, yêu cầu cô bỏ gia đình đến sống bên đó, cô sẽ lập tức chia tay.
Sống ở là lựa chọn của chính cô, tuyệt đối thể là lựa chọn ép buộc.
Đương nhiên cô cũng Tiểu Vĩ giữ bên đó, mấy năm cũng gặp một …
Cho nên nhất là cuộc sống hai nơi, ở đây một thời gian, ở đó một thời gian.
“Em mà! Bên đó chẳng bằng ở nhà !” Tiểu Vĩ gọi .
Bây giờ tiếng Nga , nhưng ăn uống quen, ở cũng quen, lái xe cũng quen, tóm là chẳng quen chỗ nào cả, vẫn là ở nhà nhất!
Nếu Eva và mấy món đồ cổ đang đợi ở đó, còn trường học để thành nốt mấy môn học xong!
Tiểu Vĩ chạy chạy về nhanh.
“Chị ơi, nhà hết xe ? Chở em một chuyến! Em mua vé.” Tiểu Vĩ lên xe hỏi.
Hoa Chiêu đồng hồ, đến giờ đón bọn trẻ , xe đều hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-2140.html.]
luôn một chiếc dành cho cô, chìa khóa chỉ trong tay cô.
“Được thôi.”
Hoa Chiêu nghĩ đến em trai lớn thể giữ mãi, ý tưởng đều , một ngày nào đó thật sự ở bên đó về nữa, nên cô đích lái xe đưa đến ga xe lửa.
Tiểu Vĩ cảm động thôi, liên tục cam đoan nhất định sẽ thường xuyên ở thủ đô!
xuống xe mua vé thì chạy nhanh hơn cả thỏ!
Hoa Chiêu lắc đầu, ngờ cũng là một kẻ yêu mù quáng ? Hy vọng đối phương đừng phụ tấm chân tình của .
Đột nhiên, ánh mắt Hoa Chiêu khựng , cô thấy hai quen.
Đinh Tân Nguyệt và Chu Thanh chuyện, vẻ mặt đều , đang cãi .
Bên tay Đinh Tân Nguyệt còn dắt một bé 3 tuổi, đang xé lòng, kéo tay cô gọi: “Con tìm ! Cô trả cho con!”
Những xung quanh đều về phía hai , ánh mắt cảnh giác, cho rằng cô là kẻ buôn !
Chu Thanh và Đinh Tân Nguyệt vài bước dừng giải thích với qua đường xen chuyện của họ, vài bước giải thích, rằng là bác ruột của đứa bé, bố đứa bé c.h.ế.t, nó bỏ , bây giờ nuôi đứa bé .
Có tin, tin, níu kéo họ đòi đến đồn cảnh sát.
Chu Thanh thuyết phục một nhóm khác bỏ , cuối cùng cũng phát cáu.
Anh kiên nhẫn với Đinh Tân Nguyệt: “Cô dỗ nó ! Đừng để nó nữa! chỉ mua một vé tàu thôi mà, cứ thế thì tàu chạy cũng mua !”
Đinh Tân Nguyệt còn cáu kỉnh hơn !
Cô vốn dĩ ghét trẻ con, ghét đến mức sinh con!
Bây giờ bắt cô dỗ con nhà khác, còn là đứa bé đặc biệt , thù với cô , cô mà chịu ?
Cô nhấc cháu trai của Chu Thanh lên ném lòng Chu Thanh: “Cháu thì tự dỗ ! Đừng phiền !”
Mèo con Kute
Chu Thanh lập tức tức giận.