Trương Tiểu Ngũ đuổi theo.
“Tiểu Ngọc, cô ?”
Hoa Tiểu Ngọc cứng đờ, cảm thấy những ánh mắt xung quanh càng nhiều hơn, cô giả vờ như thấy, cúi đầu lầm lũi .
Trương Tiểu Ngũ cứ thế theo phía .
Đợi khỏi phạm vi nhà máy dệt, xung quanh ít hơn, mới bước nhanh mấy bước tới giật lấy hành lý của Hoa Tiểu Ngọc, hỏi: “Muộn thế , cô ?”
“, đến nhà họ hàng ở.” Hoa Tiểu Ngọc cúi đầu .
Ánh mắt Trương Tiểu Ngũ lóe lên: “Ồ, để đưa cô , cô mang nhiều đồ thế , tiện, xe buýt chắc cô cũng chen lên .”
Giờ cao điểm tan tầm, xe buýt thật sự khó chen lên.
Hoa Tiểu Ngọc gì, cúi đầu .
Cô chính là đến nhà họ Diệp, dù nhà họ Diệp cần cô nữa, sắp xếp công việc cho cô nữa, thì cũng giống như đây, tìm cho cô một nhà khách chứ? Tiện thể cũng để Trương Tiểu Ngũ xem, cô thực sự họ hàng ghê gớm.
Đừng tưởng cô tâm tư của !
Kể từ khi cô khoe họ hàng, những nam công nhân bắt chuyện với cô đặc biệt nhiều, cô cũng vì .
Đi nửa đường, Trương Tiểu Ngũ còn mời Hoa Tiểu Ngọc ăn một bữa cơm, vẫn là mấy món mặn, hết 10 tệ.
Sắc mặt Hoa Tiểu Ngọc khá hơn nhiều, lẽ nhà họ Trương nghèo như cô tưởng?
Hai cứ thế , mãi, đến tối mịt mới đến cổng đại viện nhà họ Diệp.
Nhìn thấy lính gác cổng trang s.ú.n.g đạn, Trương Tiểu Ngũ chân run cầm cập, ở bên đường dám qua.
Hoa Tiểu Ngọc kín đáo liếc xéo một cái, vô tích sự thế kìa!
Cô đột nhiên cảm thấy sức, tự xách hành lý về phía cổng gác, đăng ký, bảo họ gọi .
Dù cũng một , tự tin.
Diệp Danh nhanh chóng từ trong nhà , đang đợi cô ở đây, chỉ là ngờ cô thực sự đến.
là một kiên trì, nhưng loại kẻ thù , quả thực thể để tầm mắt của Hoa Chiêu .
“Chuyện là ?” Diệp Danh vẻ mặt nghi hoặc cô , như thể chuyện gì xảy .
Trong lòng Hoa Tiểu Ngọc bình trở , nhà họ Diệp tay! Vậy thì là nhà máy dệt tự ý quyết định, lẽ nào thật sự là vì cô biểu hiện quá tệ?
Những thứ đều quan trọng, việc để nhà họ Diệp sắp xếp cho cô một công việc mới mới quan trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-331-da-ra-ngoai.html.]
“, mấy hôm ốm...” Nước mắt Hoa Tiểu Ngọc lã chã rơi xuống: “Trời lạnh quá, áo bông, nên cảm, bệnh nặng, sức, nhấc nổi tay, nhưng kiếm tiền chuyên cần để mua một chiếc áo bông, nên vẫn cố gắng , kết quả hiệu suất chậm, sa thải mất ....”
Nói xong bệnh của cô dường như vẫn khỏi, cô đột nhiên đổ sập về phía Diệp Danh.
Diệp Danh thật sự ngờ cô còn tâm tư ... Ánh mắt lập tức càng thêm sâu sắc.
Anh linh hoạt né tránh, Hoa Tiểu Ngọc chút chật vật ngã xuống đất.
"Bị bệnh thì nghỉ ngơi cho t.ử tế ." Diệp Danh .
" em chỗ nào để , họ đuổi em ngoài ." Cô đất thút thít, nhưng kiềm chế, trông khá đáng thương.
" sẽ tìm đưa cô đến nhà khách." Diệp Danh .
Hoa Tiểu Ngọc trong lòng vui mừng, nhưng chút thất vọng, vẫn là cho cô cửa. Tuy nhiên, cứ ở , thể ở là .
"Vậy còn chuyện công việc... Em gây thêm phiền phức cho , em tự lực cánh sinh! Tự kiếm tiền nuôi sống bản !" Hoa Tiểu Ngọc ngẩng đầu Diệp Danh, kiên cường .
Trong mắt cô lóe lên hai đốm lửa nhỏ, kết hợp với khuôn mặt thanh tú và những lời đầy nghị lực, bình thường chắc chắn sẽ ghét cô.
Diệp Danh bình thường, khẽ nhếch khóe môi.
Một đàn ông lập tức bước từ bóng tối phía .
"Đưa cô ." Diệp Danh .
Người đàn ông bước đến, xách hành lý của Hoa Tiểu Ngọc lên, cô.
Người đàn ông 30 tuổi, toát vẻ lạnh lùng, ánh mắt đầy áp lực, Hoa Tiểu Ngọc bất giác dậy, nhưng trong lòng trực giác gì đó .
Anh là ai? Sao ở đó? Diệp Danh chuẩn ? Chuẩn cho cô ?
Ngẩng đầu lên nữa, Diệp Danh biến mất.
Người đàn ông xách hành lý khỏi cổng lớn, thấy cô vẫn động đậy, đầu lạnh lùng thúc giục: "Nhanh lên."
Mèo con Kute
Hoa Tiểu Ngọc dám chần chừ, theo .
Trương Tiểu Ngũ vẫn ở bên đường, Hoa Tiểu Ngọc cổng lớn, cũng , cứ đó ngây .
Biết sớm Hoa Tiểu Ngọc thực sự họ hàng sống ở đây, gì cũng cưa đổ cô chứ! Đến lúc đó thành em rể của những sống ở trong đó, nhà nào mà ?
Không bây giờ còn kịp , Hoa Tiểu Ngọc bao giờ mới ?
Kết quả là thấy Hoa Tiểu Ngọc .