Sáng hôm , Hoa Chiêu và Từ Mai cùng hai đứa trẻ lên chuyến xe buýt thành phố.
Trên xe còn gặp Tô Nguyệt, cô cạnh Hoa Chiêu, cách một lối , trong lòng vẫn ôm Tô Hạo.
Hoa Chiêu coi như thấy.
Tô Nguyệt suy nghĩ một lúc lâu, chủ động bắt chuyện với Hoa Chiêu: “Chị dâu Diệp thành phố mua đồ ?”
Thời vẫn quen gọi phụ nữ bằng họ của chồng.
“ , cô cũng thành phố .” Cô mở lời, Hoa Chiêu cũng hàn huyên với cô một chút.
Tô Nguyệt vỗ vỗ đứa bé, mắt đỏ hoe: “ thành phố mua sữa bột cho Hạo Hạo, sữa của thằng bé hết .”
Hoa Chiêu cố nhịn đảo mắt, đứa bé mềm oặt đang trong lòng Tô Nguyệt, cũng thấy thật đáng thương.
Từ khi , cô đặc biệt nỡ trẻ con chịu khổ.
“Thằng bé lớn thế , chị thể chế biến kỹ thức ăn của lớn, nghiền nát nấu nhừ cho nó ăn cũng , rẻ no bụng. Nếu một tháng ăn ba cân trứng gà thì càng .” Hoa Chiêu .
Lúc trứng gà còn nhỏ, ba cân ước chừng ba mươi quả, thể ăn một quả mỗi ngày.
Tô Nguyệt lắc đầu: “Bác sĩ thằng bé yếu bụng, ăn thức ăn lớn, với nó ăn là tiêu chảy, mấy ngày mới khỏi.”
Đây chính là một vòng luẩn quẩn, ban đầu dinh dưỡng kém, phát triển , đường ruột vấn đề, càng dinh dưỡng kém, càng phát triển .
Ở giữa cần một quá trình điều trị cẩn thận.
Đáng tiếc là bố đẻ đáng tin, mà cô cũng đáng tin cậy.
“Chị thể thử cho nó ăn từng chút một, đầu chỉ cho một thìa, đó xem tình hình mà tăng dần lên...”
Hoa Chiêu còn hết, chị dâu hàng cắt ngang.
Một phụ nữ ba mươi tuổi đầu , Tô Nguyệt một cái với Hoa Chiêu: “Không cần phiền phức thế , thằng bé Hạo Hạo ăn thức ăn bình thường của lớn đấy.”
Ngày nào cũng ăn cám bã, rau dại, còn tiêu chảy, nên mới gầy gò thế , chỉ Hoa Chiêu là mới nên thôi.
Tô Nguyệt mắt đỏ hoe : “ , thằng bé đủ sữa uống, tiêu chảy cũng chỉ thể ăn cơm thôi.” Nói liếc Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu tặng sữa bột cho cô thì cô cũng , thật cô tán thành. Cô giống trai, cô thấy giúp đỡ là điều đương nhiên, họ khó khăn, khác khả năng, cô nhận chút giúp đỡ thì ?
tính khí của trai cô như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-572-hoc-khong-vao.html.]
Nghĩ đến gì đó, mắt Tô Nguyệt sáng lên, nhưng quanh những xung quanh, cô gì.
Dường như nhiều ưa Tô Nguyệt, phụ nữ hàng liếc cô một cái : “Mọi đều với cô là uống sữa bột cũng , ngày xưa trẻ con sữa bột nhiều lắm, nhưng cô hãy chút đồ ăn dành cho trẻ con một cách đàng hoàng, đừng ngày nào cũng cháo gạo tẻ, cháo kê, cháo ngô loãng toẹt như nước lã! Cô hầm nhừ rau và thịt cho nó ăn ! Ngày nào cũng uống cháo, khỏe mạnh cũng cô cho uống c.h.ế.t!”
Tô Nguyệt nước mắt chảy dài: “ nó ăn rau, ăn thịt tiêu chảy...”
“Vậy nó ăn gì mà tiêu chảy?” Người phụ nữ cãi .
--- Trùng sinh Thập niên 70: Vợ béo lật (575) ---
Người bạn đồng hành cùng xe lập tức kéo cô , cho nữa, đỡ lời: “Tô Nguyệt còn trẻ, chăm con cũng là chuyện bình thường.”
Người phụ nữ nóng tính, tiếp tục : “Trẻ gì mà trẻ, thì nhỏ, thực 17 , hai năm nữa là tự ! Hơn nữa mấy đứa cháu trai ở nhà đều do cô chăm sóc lớn lên ?”
Người bạn của cô là hiền lành, : “Có lẽ chị dâu của cô sữa, cách chăm con khác .”
“Khác thì học ? Mấy nhà lầu chúng mấy sữa, cách nuôi con với cô cả trăm ? Cô học chút nào ?”
Hoa Chiêu chớp mắt, tính khí của chị dâu là bình thường , nhưng mà lời thì đúng là từng câu từng chữ đều lý.
Người phụ nữ thực sự tức giận, cô chính là một trong những sữa, cô ba đứa con, đứa nào cũng đủ sữa uống, cô bên ngoài, cả ngày về nhà, nên thường thì đến bốn năm tháng là cô tự động cai sữa.
Ban đầu để nuôi sống ba đứa con, cô vắt kiệt cả tâm can.
May mắn , công mài sắt ngày nên kim, giờ ba đứa con đều lớn, khỏe mạnh.
Những kinh nghiệm quý báu , lúc đó cô tận tay chỉ dẫn Tô Nguyệt từng chút một, nào chút tâm huyết đều thể học , nhưng Tô Nguyệt thì cứ học !
Hơn nữa, khi dạy vài , Tô Nguyệt cứ ngày nào cũng ôm con đến nhà cô... Mãi nửa ngày cô mới nhận , hóa là nhờ cô giúp trông con!
Tức đến nỗi cô kệ luôn.
Sức khỏe của Hạo Hạo cứ thế dở dở ương ương, cô càng thấy tức.
Tô Nguyệt chỉ .
Người phụ nữ liếc cô một cái, sang Hoa Chiêu, dường như gì đó, cuối cùng nuốt , chỉ : “ tên Cao Tú Anh, ở đơn vị 2 tầng 3 hộ Đông, cô rảnh rỗi thì đưa con đến nhà chơi.”
Cô thấy Hoa Chiêu khá mắt, lương thiện, cũng quá ngốc nghếch, chỉ là từng gặp còn quá ít, vài giọt nước mắt của Tô Nguyệt lừa gạt, cô nhắc nhở cô .
Hoa Chiêu cảm nhận thiện ý của cô, mỉm rạng rỡ với cô: “Chào chị dâu, em tên Hoa Chiêu, thời gian em sẽ sang chơi với chị.”
Mèo con Kute
Cuối cùng cũng gặp một mắt, thể giúp cô “đánh ” những hàng xóm lầu.