“, , hồi nhỏ, nhớ rõ.” Tề Hiếu Hiền bắt đầu ấp úng.
Hoa Chiêu dậy định .
Tề Hiếu Hiền hé răng, hàm răng c.ắ.n chặt.
Tề Thư Lan bên bên , thấy Hoa Chiêu thật sự định , cô cuống lên. Khó khăn lắm mới mời đến, Hoa Chiêu đưa thuốc, cô sẽ khỏi , còn sẽ hành hạ cô đến mức nào!
“Đừng mà!” Cô kéo cánh tay Hoa Chiêu, đầu với Tề Hiếu Hiền: “Mẹ, nghĩ kỹ xem! Con nhớ từng cô họ Diêu, nhà ở Thượng Hải, là đại tài phiệt, là bạn học ở trường nữ sinh với chị họ , tên Diêu gì nhỉ? Hai chữ!”
Tề Hiếu Hiền trừng mắt Tề Thư Lan, thật hận thể lao tới bóp c.h.ế.t cô . Không, năm xưa khi sinh cô , đáng lẽ nên bóp c.h.ế.t cô luôn! Nuôi cô lớn như , chẳng ích gì! Cuối cùng khi còn hại c.h.ế.t cô !
“Diêu... Nga!” Tề Hiếu Hiền nghiến răng phun hai chữ.
“Trường nữ sinh, trường nữ sinh nào?” Hoa Chiêu hỏi.
Tề Hiếu Hiền hé răng, Tề Thư Lan : “Cái con , chính là Bối Mãn Nữ Trung ngày xưa!”
Tề Hiếu Hiền nhắm mắt .
Hoa Chiêu hài lòng lấy một chai rượu thuốc, đưa cho Tề Hiếu Hiền.
Tề Hiếu Hiền mở mắt, run rẩy ngón tay đón lấy, chai rượu , đổi bằng “cái giá đắt” đó!
Cô run rẩy ngón tay mở nắp chai, ánh mắt xót xa của Tề Thư Lan, uống cạn cả chai.
Hoa Chiêu đưa cho cô một chai nữa: “Ước chừng uống hết chai hôm nay, bệnh của cô sẽ khỏi hẳn, chai , coi như là tặng cô để củng cố. Sau đừng đến tìm nữa, tìm cũng vô ích.”
--- Tái sinh Thập niên 70: Vợ béo lật (626) ---
Mắt Tề Thư Lan sáng rực lên, cô thấy hy vọng trở về vị trí cũ!
Tề Hiếu Hiền nhanh chóng giấu chai rượu lòng.
Hoa Chiêu , chai rượu t.h.u.ố.c , đủ để khuấy động Tề gia yên .
Tề gia thì đáng ghét thật, nhưng cô cũng thể vì đáng ghét mà g.i.ế.c , cô kẻ sát nhân. Gây chút chuyện để hành hạ họ là .
Rời khỏi Tề gia, đường về Hoa Chiêu chút trầm lặng.
“Em sẽ tìm tra Bối Mãn Nữ Trung, tra Diêu Nga và Tề Hiếu Trinh.” Diệp Thâm : “Chỉ sợ thời gian lâu, hồ sơ trường học mất.”
Hoa Chiêu hồn, gật đầu, .
“Bối Mãn Nữ Trung , năm xưa nổi danh khắp trong và ngoài nước.” Hoa Chiêu : “Ở Kinh thành chắc còn những học sinh cùng thời với họ còn sống chứ? Nếu hồ sơ, thể hỏi họ.”
Diêu Nga xinh như , năm xưa ở trường chắc chắn nổi tiếng, những bạn học quen và nhớ về cô chắc hẳn nhiều.
Diệp Thâm chợt nhớ một : “Em nhớ , Vương lão gia từng giáo viên ở Bối Mãn Nữ Trung.”
“Vương lão gia? Vương bác ư?”
Diệp Thâm gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-622-doi-dien-ngoi-la-ai.html.]
Hoa Chiêu nhớ , là hàng xóm nhà họ, khi cô mới đến, Vương bác còn tặng cô một chiếc đồng hồ bỏ túi cổ, bây giờ ông nội còn thường xuyên cùng Vương bác dạo.
“Đi thôi, hỏi ông .” Hoa Chiêu lập tức lái xe đến cổng nhà Vương bác.
Mèo con Kute
Vương bác đang định ngoài dạo, thấy hai họ xuống, chút bất ngờ.
“Thâm nhi nghỉ phép ?” Ông hớn hở .
“Vương lão gia, dạo ?” Diệp Thâm đáp .
Vương bác nhắc nhắc chiếc lồng chim trong tay : “Bát Hỷ nhà buồn bực, ngoài dạo.”
Con chim yểng đen như quạ trong lồng lập tức cất tiếng: “Buồn bực, buồn bực, dạo, dạo!”
Hoa Chiêu thấy buồn , nhưng bản nuôi một con vẹt, để khỏi nó ngày thấy bí mật nên thấy, tuôn hết cho khác.
“Vương lão gia, hôm nay chúng cháu đến là chuyện hỏi thăm ông ạ.” Diệp Thâm thẳng.
Vương bác ngẩn , hai nghiêm túc , xoay nhà: “Vào trong , nhà ai.”
Ông nghĩ đó là chuyện quan trọng gì, chứ chuyện nhỏ nào đáng để hai đích đến hỏi thăm.
Con cái của Vương bác đều công việc, chức vụ thấp, đơn vị đều cấp nhà, ở cùng ông.
Sân nhà Vương bác cũng lớn, chỉ hai gian, ông sống một , vẻ trống trải.
Trong sân còn treo nhiều lồng chim, nuôi đủ loại chim nhỏ xinh .
Con chim yểng trong tay thấy Vương bác đầu về nhà, lập tức cuống lên: “Đi dạo dạo! Buồn bực! Buồn bực!”
Những con sáo nâu, vẹt, yểng treo trong sân, cơ hội ngoài dạo, thấy , đồng loạt : “Ha ha!” “Hề hề!” “Về !”
Hoa Chiêu... cô cứ cảm thấy mấy con vật nhỏ trí thông minh, nên kiên quyết nuôi!
Vương bác mặc kệ lời phản đối của con yểng, treo nó mái hiên, mời Diệp Thâm và Hoa Chiêu nhà, đóng cửa .
Âm thanh líu lo trong sân lập tức biến mất.
Chúng huấn luyện thành thạo, khi chủ nhân đóng cửa nghĩa là sắp nghỉ ngơi, chúng im lặng, nếu hậu quả sẽ nghiêm trọng, mấy ngày ngoài dạo!
“Thật cũng chuyện gì lớn, chỉ là hỏi thăm ông về một .” Diệp Thâm trấn an ông, ông quá căng thẳng.
“Người nào?” Vương bác hỏi.
“Năm nay hơn 60 tuổi, là học sinh Bối Mãn Nữ Trung năm xưa, Diêu Nga.” Hoa Chiêu đưa tấm ảnh cho ông.
Vương bác rút kính đeo , liếc mắt liền nhận . Thật khi tên ông chút ấn tượng , dù đó cũng là một nữ sinh chói sáng năm xưa, hơn nữa c.h.ế.t t.h.ả.m như .
“Là cô ....” Ông chút thở dài .
Nói xong ngẩng đầu Diệp Thâm và Hoa Chiêu, định kể về chuyện của Diêu Nga, thì đột nhiên sững sờ.
Đối diện là ai? Diêu Nga thời trẻ ?!