Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 687: Bánh Sủi Cảo Nhà Họ Hoa ---

Cập nhật lúc: 2025-11-24 14:01:03
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

California lúc dù là kinh tế nông nghiệp đều phát triển, dân cũng đông.

 

Đặc biệt là thành phố nơi Hoa Chiêu đang ở hiện tại, một trường đại học khá , kinh tế càng phồn thịnh hơn.

 

Phố thương mại bên ngoài trường tuy trung tâm kinh tế thành phố, nhưng quy mô cũng nhỏ, đủ các loại siêu thị, trung tâm thương mại, nhà hàng.

 

Hoa Chiêu thậm chí còn thấy 2 quán ăn Trung Quốc.

 

Lúc , nước ngoài nhiều nhập cư sớm, sớm nhất thể truy ngược đến thế kỷ .

 

Diệp Thư thấy những chữ Hán quen thuộc, dù là chữ phồn thể, cũng kích động tột độ.

 

"Ở đây quán ăn do Trung Quốc mở ?" Cô tỏ vẻ ngạc nhiên.

 

"Chúng thử xem?" Vừa xong cô chút hối hận, tiền của họ còn nhiều...

 

--- Trùng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Muốn Đổi Đời 【Đã Hoàn Thành】 (699) ---

 

"Đi, thử xem." Hoa Chiêu kéo cô .

 

Quán ăn lớn, chỉ 10 cái bàn vuông nhỏ, bây giờ là giờ ăn, mà đều chật kín chỗ.

 

Chủ quán là một cặp vợ chồng trung niên, chạy bàn cũng là một da vàng, thuê.

 

Hoa Chiêu chỉ quét mắt một lượt, xem các món ăn.

 

Cơm chiên, mì xào trộn sốt salad, sốt cà chua, gà viên sốt sệt, thêm vài món cô cũng thể tả , trông lai căng.

 

Diệp Thư mà khóe miệng giật giật, ngửi thấy mùi chua nhẹ, mùi kem bơ thoang thoảng trong khí, cô chút vững, bỏ .

 

Hoa Chiêu thì sớm nếm trải qua, hỏi chủ quán về món tủ, gọi hai món.

 

Diệp Thư cố gắng nuốt cho hết.

 

"Ngon ?" Ra khỏi quán ăn, Hoa Chiêu hỏi.

 

"Không ngon." Diệp Thư nhăn mặt .

 

Người quen ăn món ăn Trung Quốc chính gốc, quen với tài nấu nướng của Hoa Chiêu, giờ bảo cô ăn món , nôn là may lắm .

 

" thực cũng là khó ăn, chỉ là em quen thôi." Hoa Chiêu đ.á.n.h giá một cách khách quan.

 

Nếu thì quán cũng sẽ đông khách như , đương nhiên hầu hết đều là nước ngoài, Trung Quốc chính gốc chắc ít ai thích ăn.

 

Hai đến một quán khác, quán bán các món xào.

 

Món ăn dọn lên, thì vẻ giống thật, nhưng ăn thì khác, cũng chút vị lai căng.

 

Và quán ít khách, 10 cái bàn chỉ một nửa.

 

Diệp Thư đột nhiên mất tự tin: "Chúng mở quán, cũng mở kiểu ? Em ! Chị ?"

 

"Không ." Hoa Chiêu thành thật lắc đầu.

 

khá nhiều thứ, nhưng cái kiểu thì cô thực sự .

 

"Vậy thì bây giờ? Làm món Trung Quốc chính gốc ? Được ?" Diệp Thư hỏi.

 

Vừa nhịn chuyện với chủ quán, ông mới đến California 10 năm, liền hỏi ông tại hương vị như .

 

tin một chủ quán ngoài 40 tuổi từng ăn món ăn Trung Quốc chính gốc.

 

Kết quả chủ quán với cô, ông cũng bất đắc dĩ, ban đầu ông mở một quán ăn Trung Quốc chính gốc, nhưng dân địa phương chấp nhận, chỉ khi ông cho thật nhiều đường và sốt cà chua thì việc kinh doanh mới lên.

 

Nghe xong Diệp Thư bắt đầu nghi ngờ cuộc đời .

 

"Thử xem, khác , nghĩa là chúng ." Hoa Chiêu .

 

Hoa Chiêu tin chắc rằng, ẩm thực đích thực phân biệt quốc giới, sẽ tất cả công nhận.

 

Và cô, giỏi nhất là món ngon!

 

"Được thôi." Nhìn Hoa Chiêu vẻ mặt tự tin, nghĩ đến tài nấu nướng của cô, Diệp Thư cũng tự tin trở .

 

Hai một vòng phố chính, thì thấy một tiệm tạp hóa đang sang nhượng.

 

Vị trí lắm, ở cuối phố, cửa hàng cũng lớn lắm, mấy chục mét vuông, nếu mở quán ăn, trừ bếp, trong nhà chỉ thể kê 5 cái bàn.

 

Diệp Thư chút ưng ý.

 

Chỉ 5 cái bàn thì quá ảnh hưởng đến việc kiếm tiền!

 

Hoa Chiêu chỉ vài câu với ông chủ hơn 50 tuổi xác định xong tiền thuê nhà.

 

Diệp Thư hiểu tiếng Anh, nhưng cô thấy thăm quan trong ngoài xong, Hoa Chiêu một bản hợp đồng mà cô hiểu, đưa tiền cho ông chủ.

 

Diệp Thư tại chỗ, há hốc mồm.

 

"Chuyện gì ?"

 

Cho đến khi ông chủ vui vẻ chuyển đồ lên xe, Diệp Thư vẫn phản ứng kịp.

 

"Ông mở tiệm tạp hóa ở đây 30 năm, nhưng lâu đây bên cạnh mở một siêu thị lớn, việc kinh doanh của ông còn nữa, nên ông định du lịch, giải khuây." Hoa Chiêu : "Và căn nhà là tài sản riêng của ông , ông thể xử lý."

 

"Em hỏi chị cái ! Em hỏi là, tại chúng thuê ở đây? Chỗ nhỏ như , hợp để mở quán ăn ?" Diệp Thư nên lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-687-banh-sui-cao-nha-ho-hoa.html.]

 

Hoa Chiêu bí ẩn: "Đương nhiên là hợp ."

 

Diệp Thư vẻ mặt của cô, lập tức im bặt.

 

Ông chủ hành động nhanh, ngay trong ngày dọn trống cửa hàng, còn đồng ý với yêu cầu của Hoa Chiêu, giúp cô thủ tục mở quán ăn.

 

địa phương tháo vát thì việc gì cũng dễ dàng, mấy ngày , thủ tục tất.

 

Đương nhiên, đây là vì Hoa Chiêu cũng trả đủ tiền công.

 

Và lúc cửa hàng sửa sang đơn giản xong, dọn dẹp vệ sinh, sơn tường trắng, mua đồ dùng nhà bếp, bát đũa và vài món đồ nội thất.

 

Thêm các loại nguyên liệu thực phẩm.

 

Cuối cùng tiền mặt trong tay Hoa Chiêu chỉ còn vài trăm đô.

 

Diệp Thư sắp .

 

"Nếu kiếm tiền, chúng thể cuốn gói về nhà , 1 vạn đô la Mỹ, chuyến du lịch 10 ngày ở Mỹ ?"

 

Đặc biệt là khi cô , thấy cái "rộng lớn" mấy chục mét vuông của cửa hàng, bộ đều là bếp, một cái bàn nào.

 

Mờ mịt và bất lực.

 

Đây là quán ăn ?

 

Hoa Chiêu ha hả: "Nhanh việc , cô thời gian mà ."

 

định bán ăn tại chỗ, cô mua đủ hộp đựng thức ăn, chỉ nhận mang .

 

Ăn tại chỗ, trái sẽ hạn chế sự phát triển của cô.

 

kiểu mô hình lúc bấy giờ hầu như , dù Diệp Thư cũng từng thấy, từng , chút tự tin nào.

 

Cô thở dài, hai tay thoăn thoắt, chấp nhận phận mà bắt đầu băm nhân.

 

Con d.a.o bếp trong tay cô vung lên như tàn ảnh.

 

Lưu Minh và Chu Binh bên cạnh cũng , ba phụ trách băm nhân, Hoa Chiêu phụ trách nhào bột, đó cùng gói.

 

Hai dì ở khu vực sửa sang riêng bên cạnh để trông trẻ, thỉnh thoảng qua giúp một tay.

 

Họ sẽ bán sủi cảo.

 

là những món sủi cảo Trung Quốc chính hiệu.

 

ba cách : sủi cảo luộc, sủi cảo hấp và sủi cảo chiên.

 

Thêm đó là món thịt kho ngũ vị sở trường của Hoa Chiêu. Lần kho nội tạng nữa, là thịt nguyên chất.

 

Nội tạng thì quá thử thách thần kinh của bản địa.

 

Hơn nữa cô cũng định chủ yếu bán thịt kho ngũ vị, giá thịt quá rõ ràng, khó kiếm tiền...

 

Cô mỗi ngày chỉ một nồi, định dùng hương vị của nó để thu hút khách hàng.

 

Sủi cảo ngon cũng sợ ngõ sâu, vị trí cuối phố cần hương vị mạnh mẽ để thu hút đến.

 

Mà sủi cảo điều , chỉ thể dựa thịt kho ngũ vị.

 

Vì thế Hoa Chiêu "xuống máu", đủ loại gia vị đều tối ưu hóa hết đến khác.

 

--- Trùng sinh thập niên 70: Vợ béo đổi đời(700) ---

 

Cho nên mở nồi, tất cả đều ngây ngất.

 

Những xung quanh lập tức thu hút.

 

Hương thơm bay bao xa, thì đến bấy nhiêu.

 

Mèo con Kute

Thịt kho ngũ vị thái thành miếng nhỏ, cho hộp thức ăn, cả canh lẫn thịt nặng hai lạng, gần như bán với giá gốc, 40 xu đô la, rẻ.

 

Mà thịt kho ngũ vị và sủi cảo luộc là một cặp, mua thịt kho ngũ vị thì nhất định mua một hộp sủi cảo luộc.

 

Một hộp gồm 10 cái sủi cảo luộc, 1 đô la, rẻ đắt.

 

Cho nên hễ ai đến đều ngại thử một chút.

 

Kết quả là thử "nghiện" ngay.

 

"Sủi cảo Hoa Gia" cứ thế lặng lẽ, pháo hoa hoa tươi, nhưng "bùng nổ" khai trương.

 

Sáu bận rộn từ sáng đến tối, thịt kho ngũ vị nhanh chóng bán hết, nhưng việc kinh doanh sủi cảo vẫn cực kỳ đắt khách.

 

Đến gần, cũng thể ngửi thấy mùi sủi cảo thơm lừng, khiến thể cưỡng .

 

Thời gian bữa tối còn kết thúc, trời còn tối, nguyên liệu chuẩn đều bán hết sạch.

 

Trong sự tiếc nuối và hỏi han của , Hoa Chiêu kiên quyết đóng cửa tiệm.

 

Nghe ban đêm ở đây yên bình, đừng nên ngoài dễ dàng.

 

Mấy vội vàng về nhà, tuy rằng cánh tay ai cũng nhấc nổi, nhưng vẫn còn chút sức lực cuối cùng để đếm tiền.

 

 

Loading...