Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 688: Ra ngoài tìm kiếm ---

Cập nhật lúc: 2025-11-24 14:01:04
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đủ loại tiền xu, tiền giấy mệnh giá khác , mà đều là những tờ tiền lẻ, chia hợp tác, cùng đếm mất 20 phút mới xong.

 

"Thật giả ? đếm nhầm đấy chứ?" Diệp Thư kinh ngạc : "Chúng một ngày mà bán hơn 600 đô la ?"

 

632,5, tất nhiên là đô la Mỹ.

 

Tất cả trừ Hoa Chiêu, cô báo con , mắt đều trợn tròn.

 

Bất kể ở , một ngày mà kiếm bằng tiền lương một tháng của bình thường, đều là chuyện đáng ngạc nhiên và vui mừng.

 

"Mau chút tiền đồ , cô cũng từng thấy tiền, đây cô một ngày còn kiếm bằng tiền của cả năm đấy chứ." Hoa Chiêu .

 

Diệp Thư cũng : "Cái đó khác, đó là ở trong nước, con đường kiếm tiền nhiều nhiều, ít ít, dù tiền, sống cũng chỗ dựa.

 

" ở đây thì khác." Cô bật : "Ở đây, cảm thấy cứ nơm nớp lo sợ, tương lai, tiền thì sống hôm nay sống ngày mai ."

 

Hoàn chỗ dựa nào.

 

Hơi khoa trương một chút, nhưng ý là như .

 

Mọi đều gật đầu.

 

Họ cũng cảm giác .

 

Trước đây ở nhà , thế nào cũng sống . ở xứ thì khác, một xu cũng khó hùng.

 

Không tiền cơm ăn, chỗ ở, thậm chí mua vé máy bay về nhà, t.h.ả.m nhất thể lang thang đầu đường xó chợ, hoặc chui, trở thành những kẻ thể thấy ánh sáng.

 

Hoàn cảnh đúng là một trời một vực, họ nhất thời thể chấp nhận .

 

bây giờ, họ tiền .

 

Vấn đề sinh tồn giải quyết, họ cảm thấy thể thở phào nhẹ nhõm.

 

"Chi phí hôm nay của chúng là bao nhiêu?" Diệp Thư hỏi, nhưng cô tự lật quyển sổ xem.

 

Cô coi như kế toán của quán ăn, Hoa Chiêu đều để cô ghi sổ sách nhập hàng.

 

"Tiền thuê nhà, nhân công, gia vị tính, chỉ riêng rau củ, bột mì và thịt, là 55 đô la... Rẻ ?" Cô tính xong thì sững sờ.

 

Hoa Chiêu gật đầu, chi phí là đúng .

 

Nghe California cung cấp 50% trái cây và 31% rau củ cho cả nước, ngoài sản lượng lúa mì và lúa gạo đều hàng đầu.

 

Cho nên mua bột mì và rau củ ở đây sẽ rẻ hơn một chút.

 

"Ngày mai chúng nhiều hơn một chút! Vài ngày là thể thu hồi tất cả chi phí ! Sau đó chúng sẽ mua một chiếc xe!" Diệp Thư phấn khích .

 

"Mua xe , chi phí cần vội." Hoa Chiêu cố gắng đổi tư tưởng bảo thủ của cô.

 

"Ngày nào cũng taxi, nguy hiểm." Hoa Chiêu .

 

" ." Lưu Minh lập tức : "Tài xế hôm nay, ánh mắt chút gian tà."

 

"Vậy ." Diệp Thư lập tức thỏa hiệp.

 

Không gì quan trọng bằng sự an nguy của bọn trẻ.

 

"Hơn nữa, ngày mai cô còn nhấc tay lên nổi ?" Hoa Chiêu .

 

Hôm nay bán hơn 600 đô la, tiền lẻ đều là tiền thịt, còn là doanh thu từ sủi cảo luộc.

 

Điều nghĩa là mấy họ gói 6000 cái sủi cảo trong một ngày!

 

Trung bình mỗi 1000 cái.

 

sức lực lớn, hề mệt chút nào, nhưng những khác, cô nghi ngờ họ cả đời từng gói nhiều sủi cảo đến .

 

"Cũng đau nhức." Diệp Thư xoa bóp cánh tay, cô còn băm nhiều thịt nhân như , dù cô là tập võ, cũng chịu nổi.

 

Lưu Minh và Chu Binh dám gì, họ cũng , hơn nữa họ gói sủi cảo thạo, gói ít hơn.

 

Hai dì đúng là chút chịu nổi. Họ đều là bình thường, dù ít, một ngày cũng ngừng tay.

 

" quyết định tăng lương cho ." Hoa Chiêu : "Trước đây các vị một tháng chỉ mấy chục nhân dân tệ, bây giờ chúng nhập gia tùy tục, mỗi theo tiêu chuẩn địa phương, mỗi tháng 600 đô la Mỹ, cộng thêm tiền thưởng."

 

Diệp Thư nhất thời đau lòng bĩu môi, nhưng gì.

 

Đã đến đây , mà còn trả cho mấy chục nhân dân tệ một tháng, thì vẻ đùa cợt .

 

Mấy đều vui mừng, bao gồm cả Lưu Minh và Chu Binh.

 

Trước đây những em theo Hoa Chiêu đều phát tài lớn, mà họ cơ hội, trong lòng khỏi sốt ruột.

 

Ai mà thích tiền chứ?

 

Bây giờ tuy họ vợ con nuôi, nhưng họ đều cha em.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-688-ra-ngoai-tim-kiem.html.]

 

Bây giờ chuyện cuối cùng cũng đến lượt họ, theo Hoa Chiêu, quả nhiên thể phát tài!

 

600 đô la, vẫn là đô la Mỹ, còn bao ăn ở, hai năm thì bao nhiêu tiền? Đến khi họ về nhà, dám tưởng tượng cái cảm giác vinh quy bái tổ đó!

 

"Ngoài , cửa hàng còn cần tuyển thêm ." Hoa Chiêu : "Tất nhiên chỉ tuyển Hoa."

 

Người Hoa chắc đều chút nền tảng về gói sủi cảo và nhào bột, dù thì cũng nhanh chóng bắt nhịp.

 

để họ dạy nước ngoài gói sủi cảo, Hoa Chiêu cảm thấy khó.

 

"Tuyển , thì cần thiết ." Diệp Thư bắt đầu đau lòng vì tiền: "Một mất 600 đô la."

 

Tính như , một chiếm mất doanh thu một ngày, cộng thêm chi phí, nếu tuyển thêm vài , tiền họ kiếm mỗi tháng sẽ giảm đáng kể.

 

--- Trùng sinh thập niên 70: Vợ béo đổi đời(701) ---

 

"Phải tính sổ như thế , nhiều, doanh thu sẽ tăng." Hoa Chiêu :

 

"Hôm nay chúng mới khai trương, đến nhiều, sẽ ngày càng đông, chúng biến sủi cảo Hoa Gia thành một hiện tượng mạng.... thành một cửa hàng nổi tiếng.

 

"Doanh mỗi ngày, do lượng khách hàng quyết định, mà là do sản lượng của chúng quyết định, chúng gói bao nhiêu, thì bán bấy nhiêu. Bán hết ban ngày, buổi tối kinh doanh."

 

Trong lúc phấn khích, suýt chút nữa cô lỡ miệng.

 

Thật Hoa Chiêu cũng là đầu mở quán ăn, hơn nữa cô hiểu món ăn Trung Quốc chính hiệu chấp nhận khó khăn đến mức nào.

 

Ngay cả mấy chục năm , những nhà hàng Trung Quốc chính hiệu đó, phần lớn đều nhờ Hoa ủng hộ.

 

Người nước ngoài vẫn thích món ăn "cải biến", chấp nhận bất kỳ lời giải thích nào!

 

May mắn , cuối cùng cô vẫn dựa dị năng mà thành công.

 

Hoa Chiêu , nếu sự "gian lận" của cô, cảnh tượng buôn bán tấp nập hôm nay, căn bản là thể.

 

"Được ..." Diệp Thư thuyết phục. Bây giờ Hoa Chiêu gì, cô cũng theo.

 

Ngày hôm , việc kinh doanh quả nhiên càng bùng nổ hơn, buổi chiều mới trôi qua một nửa, lượng nguyên liệu tương đương ngày hôm qua bán hết sạch.

 

Thông báo tuyển dụng cũng dán , dùng chữ Hán giản thể, ngay trong ngày năm sáu đến xin việc.

 

California là bang nhiều Hoa nhất.

 

Trường đại học nông nghiệp mà Hoa Chiêu sẽ theo học, tuy sinh viên du học từ đại lục, nhưng con cái của những Hoa bản địa.

 

Người đến xin việc chỉ những bạn học tương lai của Hoa Chiêu, mà còn cả phụ của các bạn học.

 

Hoa Chiêu tiến hành kiểm tra đơn giản, những việc, chịu khó việc, siêng năng, đều nhận.

 

Vài ngày , cửa hàng phát triển đến quy mô 20 , nhà bếp vốn trống trải bỗng chật ních.

 

Số bao gồm Hoa Chiêu và hai dì.

 

Họ giải phóng, chăm sóc bọn trẻ mới là công việc quan trọng nhất của họ.

 

Cả Lưu Minh cũng tách , chuyên tài xế cho Hoa Chiêu và những khác.

 

Diệp Thư và Chu Binh ở cửa hàng quản lý, cuối cùng thoát khỏi cảnh ngày ngày băm nhân gói sủi cảo.

 

Doanh thu của sủi cảo Hoa Gia cũng như Hoa Chiêu dự đoán, tăng lên từng ngày.

 

Vẫn cảm ơn dân đông đúc của thành phố , và mô hình tiếp thị gây khan hiếm của họ.

 

phát triển đến 20 , tất cả nguyên liệu vẫn bán hết sạch khi thời gian bữa tối kết thúc.

 

Mỗi ngày vẫn một mua , ngày hôm họ đến sớm xếp hàng.

 

dịch vụ ăn tại chỗ, nên cửa luôn xếp hàng.

 

Điều khiến càng thêm tò mò, và nó thành công rực rỡ.

 

Mèo con Kute

Ngoài Hoa Chiêu cũng dùng một thủ đoạn thông thường, như phiếu giảm giá, phát tờ rơi, đăng quảng cáo báo...

 

Tóm doanh thu hàng ngày định ở mức sản lượng của họ, mỗi ngày 3000 đô la.

 

Nếu là thợ lành nghề, mỗi mỗi ngày gói hai ba nghìn cái sủi cảo là chuyện bình thường.

 

Hơn nữa Hoa Chiêu còn tính tiền "theo sản phẩm" cho họ, ai cũng việc cật lực!

 

Một tháng rưỡi , Hoa Chiêu lấy tất cả tiền thu của , mua một chiếc xe chống đạn.

 

Ở nơi mà việc sở hữu s.ú.n.g là hợp pháp, cô thực sự chút sợ hãi, đặc biệt là sợ tổn thương bọn trẻ.

 

Ngoài , tiền còn , cô trang cho và Lưu Minh.

 

Cô định bắt đầu dạo quanh đây đó, còn một tháng nữa là khai giảng, đến lúc tìm cha của bọn trẻ ở .

 

 

Loading...