Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 697: Gây Sự ---

Cập nhật lúc: 2025-11-25 01:40:24
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Không khí ở trường khá , tự do hơn nhiều so với ở trong nước, họ cảm giác gấp gáp đó, huống hồ đây là một trường nông nghiệp.

 

Lịch học của Hoa Chiêu mỗi ngày cũng ít, lượng bạn học cũng nhiều.

 

Cô giả vờ tiếng Anh , lắp bắp, chỉ miễn cưỡng vài câu.

 

Như thể từ chối hiệu quả những lời bắt chuyện ~ và các hoạt động ngoại khóa cần thiết.

 

học mấy ngày, cô nghỉ lễ.

 

Giáng sinh đến, đó là kỳ nghỉ dài tiếp theo, hai tuần mới khai giảng.

 

Hoa Chiêu nhập gia tùy tục bắt đầu nghĩ xem kỳ nghỉ cô sẽ chơi!

 

Thôi , cô chỉ gặp bố của bọn trẻ thôi.

 

“Lại nữa , nữa .” Diệp Thư ôm Cẩm Văn, cô thu dọn hành lý: “Em thấy chị ngoài xong là ‘hoang dã’ hơn hẳn.”

 

Hoa Chiêu : “Thật em cũng ngoài ‘hoang dã’ đúng ? cơ hội.”

 

Diệp Thư: “.... như em đoán.”

 

thật sự định nhân dịp lễ lớn ở đây mà ngoài chơi bời, mở mang tầm mắt một chút.

 

“Chị chắc một tuần là về, tuần còn chúng sẽ cùng chơi.” Hoa Chiêu .

 

Xa các con lâu quá, cô cũng nỡ, một tuần là giới hạn .

 

“Một tuần? Chị ?” Diệp Thư n.g.ự.c cô : “Đừng mà mất sữa đấy.”

 

“Không , chị phát hiện ở đây một vật thần kỳ, thể hút sữa.” Hoa Chiêu .

 

Hơn nữa, ở nhà cô còn mua riêng một tủ lạnh để trữ sữa đông, dự trữ đầy đủ.

 

Diệp Thư thấy cô quyết tâm, cũng khuyên nữa. Dù còn trẻ, mới 20 tuổi thôi, cứ ngoài chơi .

 

Khi cô 20 tuổi cũng thể ở yên trong nhà .

 

Lưu Minh gõ cửa bước , đưa cho Hoa Chiêu một tấm thẻ.

 

Hoa Chiêu cầm lấy xem, cong mắt.

 

Đây là một tờ bằng lái xe, nhưng tên là Hoa Chiêu, mà là Phương Tầm.

 

Lại còn là đồ thật trăm phần trăm, sợ bất cứ ai kiểm tra.

 

--- Tái Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Muốn Đổi Đời(712) ---

 

bỏ tiền để cho một phận giả, Phương Tầm, để tiện cho việc tìm kiếm chồng, tìm kiếm thế của bà nội....

 

quên rằng tìm nhà họ Dao và chị gái của Tề Hiếu Hiền, Tề Hiếu Trinh, ở đây.

 

Trùng hợp là địa chỉ Tề Hiếu Hiền lúc đó cũng là New York, cô xem cơ hội gặp mặt .

 

“Tạm biệt nhé, ngoài mua đồ ăn ngon cho các con, nhưng vài ngày nữa mới về đó, ở nhà ngoan ngoãn lời dì, chăm sóc em gái nhé.” Hoa Chiêu ôm Vân Phi và Thúy Vi, hôn mỗi đứa một cái.

 

Các bé con sắp 2 tuổi , chuyện đều hiểu.

 

Hoa Chiêu ngoài, , dù từ nhỏ quen bỏ , nhưng rõ ràng, hẹn ngày về thì chúng sẽ quấy phá nữa.

 

Hơn nữa bây giờ em gái cần chăm sóc, hai bé con còn hiểu chuyện hơn .

 

“Mẹ ơi, con đồ ăn ngon, đồ ăn bên ngoài ngon , con một con búp bê.” Thúy Vi với giọng non nớt.

 

Giọng bé nhỏ dễ thương c.h.ế.t .

 

Hoa Chiêu ôm bé cưng chiều nửa ngày, nếu Diệp Thâm thấy và thấy, sẽ vui mừng đến mức nào.

 

“Con cũng đồ ăn, con một chiếc ô tô nhỏ.” Vân Phi .

 

Hoa Chiêu lập tức hỏi: “Thật giả?”

 

Vân Phi ngẩn một lát, ngờ phản ứng kịp, hiểu: “Muốn giả, xe đồ chơi.”

 

Hoa Chiêu mỉm , con trai và con gái thật sự bẩm sinh khác , những thứ yêu thích cũng khác , điều cần ai dạy.

 

“Được , búp bê, ô tô con, nhất định sẽ mang về cho các con khi về!”

Mèo con Kute

 

Hai bé con lập tức ngoan ngoãn Hoa Chiêu lên xe, quấy.

 

Thật sự là quen , dù là đây bây giờ, luôn xe ngoài ( học).

 

Tuy nhiên, hai bé con nhanh chóng hiểu sự khác biệt giữa "một ngày" và "vài ngày".

 

Hoa Chiêu đây ngoài, cơ bản đều về ngay trong ngày, cũng chỉ trễ một ngày, cảm giác gì đặc biệt.

 

Lần chúng sẽ trải nghiệm thật kỹ....

 

Sau một chặng đường dài, buổi chiều, Hoa Chiêu đến phố Wall.

 

Lúc , Diệp Thâm chắc vẫn tan , lẽ cô sẽ tình cờ gặp đường.

 

Điều sẽ hợp lý hơn là cô “đánh úp” đến thẳng chỗ .

 

Hoa Chiêu thong thả bộ con phố , con đường rộng, hai bên cao ốc san sát, tựa như hai vách đá, khiến cảm thấy ngột ngạt.

 

Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của bình thường, những việc ở đây, trong mắt mỗi đều tràn đầy sự hưng phấn.

 

Đây là một con phố thể tạo những vị thần.

 

Hoa Chiêu thong thả đến địa chỉ Diệp Thâm cho cô, ngẩng đầu lên, ngoài dự đoán là một tòa nhà cao tầng.

 

Người đàn ông của cô lúc chắc đang việc ở tầng 17.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-697-gay-su.html.]

Hoa Chiêu mỉm , bước một quán cà phê đối diện.

 

Quán cà phê lớn, vài chục chỗ , trang trí mắt, mang đậm hương vị cổ kính.

 

Bên trong cũng yên tĩnh, một , thì thầm to nhỏ.

 

Hoa Chiêu chỉ liếc mắt một cái thấy một phụ nữ ở góc phòng.

 

quá nổi bật, bộ vest nhỏ bó sát, váy ôm mông, tất đen, tôn lên vóc dáng rõ ràng.

 

Hơn nữa khuôn mặt cô cũng yêu kiều quyến rũ, chút mê hoặc lòng .

 

Hoa Chiêu chú ý đến cô , vì cô quá xinh , mà vì chính là Chu Mạn Lệ.

 

Hoa Chiêu nhướng mày, Chu Mạn Lệ bây giờ đang mặc bộ quần áo giống như mấy cô gái khác trong quán.

 

đến đây phục vụ ?

 

Không kim chủ “nuôi” nữa nên tự lực cánh sinh? Cũng coi như là chăm chỉ và đầy nghị lực.

 

tại đến lầu nơi Diệp Thâm việc?

 

Mục đích cần cũng rõ.

 

Có lẽ ánh mắt của cô quá sắc sảo, hoặc khí chất bẩm sinh hợp, Chu Mạn Lệ cũng lập tức chú ý đến Hoa Chiêu.

 

Ánh mắt hai giao giữa trung.

 

Hoa Chiêu khẽ hừ một tiếng trong lòng, để ý đến cô , tìm một chỗ cạnh cửa sổ xuống.

 

Cũng cách Chu Mạn Lệ quá xa.

 

Chu Mạn Lệ vẫn chằm chằm lời nào.

 

Người đàn ông chuyện với Chu Mạn Lệ đầu , liền thấy Hoa Chiêu.

 

Lập tức kinh ngạc “hả” một tiếng.

 

“Cô Phương, trùng hợp quá.” Dương Trung mừng rỡ .

 

Hoa Chiêu lập tức cảm thấy xui xẻo.

 

Nước Mỹ rộng lớn như , cô bay từ tây sang đông mà vẫn thể gặp hai .

 

Hơn nữa, trong sự mừng rỡ của Dương Trung, rõ ràng còn mang theo ác ý.

 

Hoa Chiêu quét mắt xung quanh, ghế cạnh Dương Trung bốn thành cặp, chính là mấy tên bảo vệ cô gặp tối hôm đó.

 

Hoa Chiêu liếc Dương Trung một cái, lười biếng đến mức thèm gật đầu, coi như thấy mà gọi phục vụ gọi món.

 

Chu Mạn Lệ lập tức tới, nở nụ chuyên nghiệp: “Quý cô gọi gì ạ?”

 

“Một ấm cà phê, cảm ơn.” Hoa Chiêu .

 

đây lâu hơn một chút, nên trực tiếp gọi một ấm.

 

Nụ của Chu Mạn Lệ càng thêm tự nhiên rạng rỡ: “Vâng, xin quý cô đợi một lát.” Cô đến quầy phục vụ.

 

“Cô Phương đến đây?” Dương Trung dậy, lập tức đối diện Hoa Chiêu, hỏi.

 

“Đi dạo loanh quanh thôi.” Hoa Chiêu liếc .

 

“Ồ, cái sự “ dạo” thật là trùng hợp nhỉ...” Một cái là đến lầu Tô Hằng .

 

Xem hai họ hề cắt đứt liên lạc như điều tra.

 

Cũng , nếu còn tìm cô!

 

“Cô Phương là địa phương ở New York ?” Dương Trung hỏi.

 

Hoa Chiêu cau mày: “Lời của vẫn nhiều như khi.”

 

Mắt Dương Trung lập tức nheo : “Cô Phương tính khí nhỏ nhỉ, xem gia đình cưng chiều... Chỉ là họ cưng chiều cô đến mức coi trời bằng vung như , liệu ngày nào đó sẽ hối hận .”

 

Hoa Chiêu : “Cũng thôi.”

 

Nếu thể, cô cũng đắc tội Dương Trung.

 

bản lĩnh như Diệp Thâm, dị năng mà thể tùy tiện sử dụng, lẽ thật sự đối thủ của Dương Trung và đám vệ sĩ của .

 

nếu cô lùi bước, yếu thế, tỏ đáng thương mặt Dương Trung, liệu tha cho cô ?

 

Rõ ràng là .

 

Như chỉ khiến cô c.h.ế.t nhanh hơn mà thôi.

 

--- Tái Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Muốn Đổi Đời(713) ---

 

Vậy còn giả vờ đáng thương gì?

 

Cứ giả vờ bí ẩn khó lường !

 

Quả nhiên, cô một phen trêu tức đầy tự tin, ánh mắt Dương Trung ngược vẻ do dự.

 

Nếu đây thật sự là con gái của một gia đình hào môn bí ẩn nào đó, thật sự cân nhắc kỹ lưỡng.

 

Chu Mạn Lệ bưng ấm cà phê tới, cô mới cân nhắc gì cả.

 

“Cô Phương, cà phê của quý cô đây, xin mời dùng.” Cô xong, bưng khay đựng đến mặt Hoa Chiêu định đặt xuống.

 

dường như sàn nhà trơn trượt, chân cô trẹo, tay cũng lệch theo.

 

Một ấm cà phê nóng hổi bay thẳng về phía Hoa Chiêu.

 

 

Loading...