Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 702: Giết

Cập nhật lúc: 2025-11-25 01:40:29
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiếng hét khiến cả hai bên đều giật .

 

kẻ địch vẫn phản ứng nhanh hơn, vì bọn chúng ở trong bóng tối.

 

Còn bảo vệ lầu vẫn đang thắc mắc Hoa Chiêu kêu gì.

 

Vài tiếng "bùm bùm bùm" trầm đục vang lên trong đêm tối.

 

Sau đó là tiếng vật nặng đổ ầm xuống đất.

 

Người bảo vệ giật tỉnh táo , đây là tiếng s.ú.n.g gắn ống giảm thanh, còn là tiếng đổ xuống đất.

 

Có kẻ địch tấn công!

 

Anh lập tức rút vũ khí , né ẩn bóng tối.

 

Viên đạn sượt qua , khiến toát mồ hôi lạnh.

 

Tiếng "bùm bùm bùm" trầm đục tiếp tục vang lên.

 

Mấy hầu đó quản gia gọi đều ngã xuống đất, còn đang run rẩy, bất động.

 

Cái c.h.ế.t đến quá nhanh, Hoa Chiêu căn bản kịp phản ứng.

 

Đối phương chỉ một thương do bảo vệ phản công.

 

Hơn 20 còn xông thẳng trong phòng.

 

"Lục soát!" Dương Trung xung quanh .

 

Anh ăn cơm cùng Diệp Thâm, đến để cướp phụ nữ của Diệp Thâm.

 

Cha phát hiện điều gì đó bất thường ở Chu Mạn Lệ, phụ nữ bắt về để hỏi cho lẽ.

 

Mà Tô Hằng đây ruồng bỏ cô như rơm rác, tại đột nhiên mang ?

 

Điều bình thường.

Mèo con Kute

 

Anh thấy Tô Hằng ý định với cũ.

 

Thế thì thú vị ...

 

Chu Mạn Lệ bây giờ trong mắt , còn quan trọng hơn cả Hoa Chiêu.

 

Đương nhiên tối nay sẽ tiện thể bắt Hoa Chiêu, để mà vui vẻ một chút. Tốt nhất là ngay mặt Tô Hằng, tức c.h.ế.t !

 

Dương Trung nghĩ đến chỗ sung sướng, bật thành tiếng, tự lục soát phòng ngủ.

 

Hoa Chiêu đột nhiên cảm thấy may mắn vì căn nhà đủ lớn, hơn 20 cũng đừng hòng tìm thấy cô.

 

Cô đột nhiên ném vài hạt giống xuống lầu, hạt giống chạm đất liền lập tức bén rễ nảy mầm, mọc thành dây leo, bám tường bò lên.

 

Hoa Chiêu từ ban công trèo ngoài, như xuống thang mà xuống đến tầng trệt.

 

lưng bỏ chạy, mà lén lút đến bên ngoài một căn phòng nhỏ mà Diệp Thâm giảng giải cho cô ban ngày.

 

Cầu d.a.o điện của trang viên ở bên trong.

 

Hoa Chiêu lật cửa sổ chui , một tay kéo cầu d.a.o điện xuống, cả trang viên lập tức chìm bóng tối.

 

"Ở phòng điện tầng một! Mau !" Dương Trung đột nhiên hét lên trong bóng tối.

 

Căn nhà của Diệp Thâm lịch sử hàng trăm năm, khi đến nghiên cứu bố cục ở đây, nắm rõ như lòng bàn tay.

 

Còn bây giờ mò đến bên ngoài căn phòng tối nhỏ đây từng giam giữ Chu Mạn Lệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-702-giet.html.]

 

Chỉ là cơ quan dường như đổi, theo phương pháp tìm hiểu thì thể mở .

 

Hoa Chiêu ngờ bài tập kỹ lưỡng đến .

 

Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, cô nhấc chiếc ghế trong phòng lên, vài nhát đập nát hộp công tơ điện, đó mới lật cửa sổ .

 

Đợi đến khi những khác xông , tất cả quá muộn.

 

Ở đây thợ điện nào thể sửa những thứ phức tạp như .

 

"C.h.ế.t tiệt!" Dương Trung cũng lao , mượn ánh đèn pin thấy tủ điện vỡ tan thành từng mảnh thì mắng lớn.

 

"Đuổi!" Hắn cửa sổ đang mở, lập tức xông ngoài .

 

Hoa Chiêu chạy rừng cây.

 

Xung quanh tòa nhà chính là bãi cỏ, nhưng bên ngoài bãi cỏ là rải rác vài cây cổ thụ lớn và một bụi cây đang nở hoa.

 

Đây chính là thiên hạ của cô.

 

Cô giữ Dương Trung.

 

Còn những khác xông đều những cây dây leo thần bí tấn công.

 

Dây leo quấn quanh cổ họ, siết chặt trong tích tắc, gọn gàng dứt khoát, để một ai sống sót.

 

Khi những việc , tay Hoa Chiêu run.

 

Cả hai kiếp cộng , đây lẽ là đầu tiên cô tự tay g.i.ế.c .

 

hề do dự, giống như vô cô yêu cầu thẩm phán tuyên án t.ử hình hung thủ .

 

Bởi vì cô phát hiện, năm hầu ngã xuống đất đều c.h.ế.t.

 

Đây đều là những bình thường, lớn thì ba mươi tuổi, trẻ nhất chỉ hơn hai mươi tuổi.

 

Ban ngày cô từng gặp mặt họ, đều là những phụ nữ hết sức bình thường, đến đây giúp việc để phụ giúp gia đình.

 

Mấy phút họ vẫn còn sống khỏe mạnh, đang tám chuyện về ông chủ và câu chuyện của cô, mong chờ tiền lương vài ngày nữa, đến Tết Dương lịch nghỉ, họ thể cùng gia đình chơi đó...

 

Bây giờ, của họ, chỉ thể tham dự tang lễ của họ mà thôi.

 

Tay Hoa Chiêu lập tức còn run nữa.

 

Dương Trung cảm thấy điều bất , lớn tiếng gọi mấy biệt danh, nhưng ai đáp .

 

Rõ ràng những đó nãy còn theo xông ngay lưng! Bây giờ gọi đến khản cả cổ cũng ai đáp.

 

Quái lạ!

 

Dương Trung sợ hãi, như ma đuổi mà lao về tòa nhà chính: "Người ? Còn ai ?!"

 

Lần thì tiếng đáp .

 

Dương Trung thở phào nhẹ nhõm: "Đi! Đi mau! Rút lui!"

 

Chu Mạn Lệ gì đó, Phương Tầm gì đó, cứ tạm gác !

 

"Thiếu gia, Chu Mạn Lệ vẫn tìm thấy, cứ thế về, e là ông chủ sẽ vui." Một tên vệ sĩ .

 

Hôm nay theo đương nhiên đều là tâm phúc của nhà họ Dương.

 

"Không , hôm nay ông bắt Tô Hằng là đủ vui !" Dương Trung chạy : "Còn về Chu Mạn Lệ, cứ để Tô Hằng tự giao !"

 

 

Loading...