Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 710: ---Sợ cô hối hận

Cập nhật lúc: 2025-11-25 01:40:37
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

vất vả lắm mới theo kịp , mấy tháng, gặp mặt mấy , về?

 

Số phận của cô là gì ?

 

Diệp Thâm cũng dám chắc thể .

 

sẽ cố gắng hết sức.” Anh : “ đột nhiên nhận , ở bên , thể nhiều việc hơn.”

 

Hiện tại môi trường trong nước tương đối hòa bình, những điểm bất nhất thiết xông pha.

 

Những như hàng nghìn, hàng vạn.

 

ở đây, thể kiếm ngoại tệ! Anh thể lấy một thứ mà trong nước đang cần, nhưng phong tỏa, mua , vận chuyển về.

 

Mà chuyện , ai cũng .

 

“Ừm ừm!” Hoa Chiêu hiểu , vội vàng tiếp tục phân tích giúp , những lợi ích khi đây, tuyệt đối là những thứ mà cấp đang vô cùng cần.

 

Hơn hẳn việc về và ngày ngày huấn luyện .

 

Ngày hôm , Diệp Thâm liền rời .

 

Lúc qua ngày 1 tháng 1 năm 1979, Trung - Mỹ chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao.

 

Một lượng lớn Hoa đổ về nước thăm , việc rời cũng quá nổi bật.

 

Hoa Chiêu cũng thu dọn đồ đạc về nhà.

 

Một “hung trạch” lớn như , Diệp Thâm ở đây, cô một dám ở.

 

Hơn nữa cô cũng về nhà, cô nhớ các con lắm !

 

“Ồ, về sớm hai ngày, cũng coi như lương tâm.” Diệp Thư .

 

Hoa Chiêu thời gian đôi co với cô , ba đứa bé thấy cô, đều sững sờ, đó òa nức nở.

 

Khóc đến mức tim cô tan nát.

 

Cô cũng theo.

 

“Mẹ sẽ nữa, sẽ nữa!” Hoa Chiêu ôm ba đứa con .

 

Diệp Thư hừ một tiếng, lau mắt : “Chị mới tin.”

 

“Thật đó! Lần em , nhất định sẽ mang theo các bé!” Hoa Chiêu đảm bảo.

 

Nhiệm vụ của Diệp Thâm thành, bây giờ còn nguy hiểm, cũng còn phận cần che giấu nữa, cô gần , sẽ nữa chứ?

 

“Hừ.” Diệp Thư hừ một tiếng, nhưng phần tin tưởng .

 

Uy tín của Hoa Chiêu vẫn tương đối , cơ bản thể điều .

 

Mãi đến khi an ủi xong các con, Hoa Chiêu ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, thì Diệp Danh phái thêm hai nữa đến.

 

Hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao, việc giữa dân cũng dễ dàng hơn.

 

Đây cũng là hai quen cũ, đây từng cùng Lưu Minh canh giữ tứ hợp viện.

 

Mọi gặp tự nhiên vui vẻ.

 

Hơn nữa, đông hơn, cũng an hơn.

 

“Mọi cùng chơi .” Hoa Chiêu .

 

Kỳ nghỉ còn một tuần nữa.

 

Mà công việc kinh doanh ở khu đại học của họ, chủ yếu dựa sinh viên, giờ sinh viên nghỉ học, công việc cũng ảnh hưởng ít nhiều.

 

Thế nên một tuần , Hoa Chiêu đóng cửa tiệm, tất cả đều nghỉ Tết Nguyên đán như sinh viên.

 

Nếu thì Diệp Thư lấy thời gian mà trông con cho cô...

 

“Đi , chơi?” Diệp Thư lập tức .

 

Tuy cô ngoài, nhưng cô chẳng nơi nào đặc biệt đến, vì chỗ nào cũng lạ lẫm.

 

Đi đến những nơi nổi tiếng? Nơi nổi tiếng thì nhiều quá.

 

Với một thực sự dám ngoài, tiếng Anh còn học , ngoài là lạc đường ngay.

 

“Đi New York.” Hoa Chiêu .

 

Cô còn đến nhà họ Diêu xem nữa.

 

“Được thôi, đó là trung tâm kinh tế, ngang qua cũng kịp dạo kỹ.” Diệp Thư vui vẻ đồng ý.

 

Cả đoàn .

 

Ngày hôm đến New York.

 

Chưa kịp để Hoa Chiêu tìm nhà họ Diêu, cô thấy tin tức một tờ báo về việc mảnh đất của Dương gia sắp đấu giá.

 

, là mảnh đất đó.

 

Ngôi nhà đó hư hại quá nghiêm trọng, chỉ còn khung, khả năng sửa chữa, chỉ thể xây .

 

Đó tính là một ngôi nhà, chỉ là một mảnh đất trống, , còn phiền phức hơn đất trống, mua về còn tốn tiền san bằng mới thể xây .

 

“Có một buổi đấu giá kìa, chúng xem , em từng tham gia đấu giá bao giờ.” Hoa Chiêu cầm tờ báo .

 

Không thể nào một buổi đấu giá riêng chỉ dành cho mảnh đất của Dương gia, nó chỉ trong một buổi đấu giá lớn, chiếm một phần nhỏ.

 

Diệp Thư cũng từng thấy đấu giá, cô cũng mở mang tầm mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-710-so-co-hoi-han.html.]

 

Mèo con Kute

Trong gia đình , hai cô là chủ, hai cô đồng ý , những khác dám ý kiến.

 

Hoa Chiêu lập tức mua thư mời.

 

Các buổi đấu giá thời nay, nhất là đấu giá lớn, ai tham gia là .

 

Ngoài những phú hào nổi tiếng sàn đấu giá chủ động mời, những khác tham gia chứng minh tiền.

 

Nếu thì chỉ chiếm một suất mà ...

 

Hoa Chiêu mua một nông trại, hiện tại vẫn còn hơn 50 vạn đô la Mỹ trong tay.

 

Lần cả nhà xa mấy ngày về, tiền để gầm giường quá nguy hiểm, khi ngại phiền phức chạy đến ngân hàng, đổi thành mấy tờ séc ngân hàng.

 

50 vạn đô la Mỹ, thời điểm đó cũng là một khoản tiền khổng lồ.

 

Người của sàn đấu giá lập tức đưa cho Hoa Chiêu 4 tấm vé.

 

Họ đến cũng thật tình cờ, ngay tối đó chính là ngày đấu giá.

 

Từng món đồ sưu tầm lượt đưa lên, Diệp Thư xem mắt.

 

Mặc dù cô cũng thấy ít bảo vật , đều là những thứ Hoa Chiêu mua đây, nhưng những thứ đó đều mang phong cách Trung Quốc, đồ sứ, thư pháp tranh vẽ gì đó.

 

Bây giờ những bảo vật thấy phong cách khác biệt, thật sự mở rộng tầm mắt.

 

Tuy nhiên, cô chẳng mua chút nào.

 

Số tiền cô kiếm đều là mồ hôi nước mắt của cô , cảm thấy còn vất vả hơn cả đóng phim, cô nỡ tiêu.

 

Hoa Chiêu thì mua mấy món đồ nhỏ, một quả trứng Phục sinh bằng đá quý và vàng, vài bức tranh sơn dầu của các danh họa mà giờ đang rẻ như bèo.

 

Chỉ cần giữ trong tay chẳng cần gì, đợi thời gian lên men, thể kiếm lời gấp mấy chục, mấy trăm .

 

Vui ghê~

 

Rất nhanh, đến thời gian chuyển tiếp để hâm nóng khí.

 

Sau những món đồ đấu giá quan trọng, luôn vài món nhỏ để bình tĩnh , mới đến món chính tiếp theo.

 

Mảnh đất của Dương gia, thuộc loại “món đồ nhỏ” .

 

“Bây giờ chúng sẽ tiếp tục với vật phẩm đấu giá 38, một trang viên sườn núi Osen...”

 

Phía đấu giá hiện lên bức ảnh của dinh thự Dương gia.

 

Đương nhiên là ảnh đây.

 

Nếu là ảnh hiện tại, e rằng sẽ dọa chạy hết .

 

khi những bức ảnh mắt hiện , khán đài lập tức vang lên một tràng xì xào.

 

Không nhiều tham gia buổi đấu giá , chỉ vài chục .

 

Đều là những nhân vật m.á.u mặt, mà đa phần là địa phương, về chuyện nhà họ Dương, ai cũng .

 

Một hung trạch c.h.ế.t mấy chục , hỏa hoạn thiêu rụi thành đống đổ nát? Họ điên mà mua?

 

“Tiếp theo !” Có khán đài hét lên.

 

“Thật hiểu nổi mấy , tại đưa một thứ xui xẻo như buổi đấu giá.”

 

“Mau đừng lãng phí thời gian của !”

 

“Chúng đều bận!”

 

Người đấu giá giàu kinh nghiệm vẫn giữ nụ chuyên nghiệp chuẩn mực, hề nao núng.

 

Anh cũng đấu giá món đồ , cũng thấy là lãng phí thời gian, sẽ ai mua.

 

tại ông chủ đưa nó , ông chủ nhận ủy thác, hoặc ép buộc, từ mười mấy chủ sở hữu bất động sản núi Osen....

 

Chuyện nhà họ Dương xảy như , giờ thành đống đổ nát, nếu tiếp quản sửa sang, để nó khôi phục vẻ xưa, dù chỉ là bề ngoài.

 

Ngày nào họ cũng thấy khó chịu!

 

Nó sẽ ảnh hưởng đến giá nhà của họ, ảnh hưởng đến tâm trạng của họ.

 

bảo họ tự mua thì họ cũng mua.

 

Mua một hung trạch, chẳng phá hoại vận may của ?

 

Bất kể là ở Trung Quốc nước ngoài, giàu đều khá tin vận may, mệnh.

 

“Được , để lãng phí thời gian của , sẽ giới thiệu nhiều nữa.”

 

Người đấu giá để xoa dịu cảm xúc, vẫn bỏ qua vài phút giới thiệu đầy cảm xúc, trực tiếp : “Bất động sản giá khởi điểm là 1 vạn đô la Mỹ, mỗi tăng giá ít hơn 1000 đô la Mỹ, bắt đầu!”

 

Hiện trường yên tĩnh.

 

Giá 1 vạn đô la Mỹ quả thực thấp.

 

Đó là ở núi Osen, khu nhà giàu nổi tiếng, mỗi chủ sở hữu đều là đại gia, sống ở đó chính là biểu tượng của phận.

 

đó là quá khứ, bây giờ ngôi nhà đó phá hủy, còn trở thành hung trạch, chỉ còn một mảnh đất.

 

hàng chục mẫu đất, 1 vạn đô la là hời, nhưng họ cũng mua.

 

Mạng sống của họ còn quý hơn 1 vạn đô la.

 

Người đấu giá quanh, định kết thúc món hàng , Hoa Chiêu vội vàng giơ tay: “1 vạn.”

 

 

Loading...