Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 727: Bố
Cập nhật lúc: 2025-11-25 05:35:21
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện của Chu Mạn Lệ, vốn dĩ cần xử lý.
Anh chỉ cần gửi danh sách về, trình bày tình hình bên , là thể lập tức .
Ai ngờ, Chu Mạn Lệ giở trò phản bội, bạc tình bạc nghĩa, chịu trách nhiệm.
Chuyện ở đây thì vấn đề, nhưng ở trong nước thì là chuyện lớn đấy.
Anh buộc giải thích một chút.
cấp đương nhiên là tin tưởng .
"Cô ý phản bội, nên giam giữ ." Diệp Thâm giải thích nhiều, chỉ ngắn gọn.
Vừa mới cắt đuôi một Li Anni, giờ nhắc đến Chu Mạn Lệ, Diệp Thâm linh cảm chẳng lành.
Thấy , Hoa Chiêu chỉ nghĩ là tiện , cũng hỏi thêm nữa.
Hơn nữa đây là taxi, dù cũng an .
"Vậy gọi điện khi về, chúng suýt nữa thì lỡ mất !" Hoa Chiêu .
Diệp Thâm mỉm : "Vốn dĩ tạo bất ngờ cho em." Anh định bay thẳng đến California, ngờ xuống máy bay thấy ngày đêm mong nhớ.
Diệp Thâm cúi đầu, Vân Phi trong vòng tay cô.
Lúc , ánh mắt Vân Phi dán chặt , khuôn mặt nhỏ càng lúc càng tỏ vẻ nghi hoặc.
"Mẹ ơi, chú quen, hồi bé con gặp chú ạ?"
Một đứa bé hai tuổi "hồi bé", Hoa Chiêu bật ha hả.
Diệp Thâm vươn tay ôm lấy thằng bé, nó đổi cách gọi "chú" thành "bố", nhưng cũng bây giờ lúc.
vẫn nhịn , vươn tay khẽ véo véo bàn tay nhỏ mũm mĩm của Vân Phi.
Mèo con Kute
Bàn tay nhỏ xíu chỉ bé tí tẹo, gọn trong lòng bàn tay , chỉ chiếm một chút vị trí, nhưng cảm thấy nặng trĩu, cả trái tim cũng nặng theo.
Một cảm giác thỏa mãn nặng trĩu.
Vân Phi đột nhiên reo lên: "Bố!"
Diệp Thâm sững sờ, ngẩng đầu thằng bé, ánh mắt hiếm thấy vẻ ngây ngốc.
Vân Phi kinh ngạc lao lòng , ôm lấy cổ gọi: "Bố!"
Hoa Chiêu cũng ngây , nhất thời ôm giữ .
"Bố bố! Bố là bố!" Vân Phi ôm chặt cổ Diệp Thâm, kinh ngạc mừng rỡ, liên tục gọi.
gọi đột nhiên tủi , nước mắt lã chã rơi xuống, thấm ướt cổ Diệp Thâm.
Diệp Thâm thể mở miệng bố thằng bé nữa, chỉ nhẹ nhàng nhưng chặt chẽ ôm lấy nó.
Mắt Hoa Chiêu cũng đỏ.
Biết ngay thằng nhóc vẻ ngơ ngơ, thực tinh quái vô cùng, thế mà cũng nhận .
Trang phục của Diệp Thâm đổi, khí chất cũng khác, ngay cả quen thuộc với liếc qua cũng dám nhận, chỉ nghĩ là nào đó trông giống mà thôi.
Cũng thằng nhóc nhận bằng cách nào.
Lúc nó chia tay với Diệp Thâm, mới tròn một tuổi.
Mà Diệp Thâm trong ảnh, với Tô Hằng bây giờ, sự khác biệt càng lớn hơn.
Vân Phi dù cũng là một đứa trẻ hiền lành, Diệp Thâm vỗ lưng an ủi từng chút một, nó nhanh chóng nín .
Cái đầu nhỏ dụi dụi cổ Diệp Thâm, phát hiện đó nước mũi tèm lem nước mắt giàn giụa, thế mà còn rút khăn tay nhỏ lau cho .
"Bố ơi, con xin ." Nó chút cẩn thận vẻ mặt của Diệp Thâm.
Nó gặp bố , bố cũng gặp nó .
đó bố hề nhận nó, ôm nó, còn lạnh lùng chuyện với .
Có bố thích nó ?
Trẻ con nhạy cảm.
Diệp Thâm thở dài, lấy khăn tay của thằng bé lau sạch khuôn mặt nhỏ lấm lem của nó, đó ôm lấy cái đầu nhỏ của nó đặt lên n.g.ự.c , xoa xoa, hôn hôn, dụi dụi, một lời nào.
sự dịu dàng vô tận trong hành động Vân Phi cảm nhận , nó lập tức .
Lúc nãy nó đeo khăn choàng cổ, lẽ bố ngốc, nhận nó! Nó tha thứ cho bố !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-727-bo.html.]
"Bố ơi, bố còn nhớ tên con ạ?" Dù vẫn yên tâm, thằng nhóc còn thăm dò nữa.
"Vân Phi." Diệp Thâm .
Vân Phi hài lòng, đôi mắt híp vì .
Hoa Chiêu thì bắt đầu quan sát biểu cảm của tài xế, một hồi lâu, cơ bản thể xác định tiếng Trung.
Tuy nhiên câu "bố" , lẽ là tiếng phổ thông thế giới.
Hoa Chiêu yên tâm liếc Diệp Thâm một cái.
Diệp Thâm gật đầu với cô, sẽ điều tra rõ ràng.
Hoa Chiêu lúc mới yên tâm.
"Vậy tên em gái bố nhớ ạ?" Vân Phi hỏi.
"Thúy Vi, Cẩm Văn." Diệp Thâm .
Vân Phi càng hài lòng hơn, đó bắt đầu than vãn: "Bố ơi, bố lâu thế ạ? Bố chẳng về thăm bọn con gì cả!"
Câu hỏi khó trả lời, Hoa Chiêu cũng nhịn hỏi nó một câu: "Phi Phi, con nhỏ cho , con nhận bằng cách nào?"
Vân Phi liền nhanh chóng nắm lấy bàn tay lớn của Diệp Thâm, đặt bàn tay nhỏ của , híp mắt : "Chỉ bố mới động tác với con thôi!"
Bây giờ thằng bé 2 tuổi, vẫn nhớ chuyện lúc 1 tuổi, dù nhớ rõ hết, nhưng nó nhớ bố!
Chỉ bố, thường xuyên đặt bàn tay nhỏ của nó và em gái lòng bàn tay , nó cảm thấy động tác thú vị, nó cũng thể cảm nhận mỗi khi như , thở của bố khác hẳn.
Thật dịu dàng.
Nó thích.
Hoa Chiêu và Diệp Thâm , trong mắt cả hai đều là sự dịu dàng.
"Phi Phi, con xem, bố bây giờ khác với trong ảnh ?" Hoa Chiêu dù vẫn yên tâm, ghé tai nó .
"Vâng." Vân Phi gật đầu.
"Bố con ở bên ngoài gây rắc rối, cho nên mới trốn đến đây." Hoa Chiêu .
Diệp Thâm lập tức liếc cô, thể đổi lý do khác ?
Hoa Chiêu lườm , đổi lý do khác Vân Phi chắc hiểu, dù gì cũng mới hai tuổi, thằng bé hiểu cái gì chứ?
Vân Phi căng thẳng bố, .
"Vậy ạ?" Nó hỏi.
"Bây giờ chỉ cần để ngoài tên thật của bố, để ngoài bố là bố của các con, thì sẽ an . Cho nên lúc nãy bố mới dám nhận con, chứ thì bố ôm con ." Hoa Chiêu .
Câu dễ hiểu, chỉ hai mệnh lệnh, tên bố, gọi là bố, bố sẽ an .
Vân Phi gật đầu, đảm bảo: "Không vấn đề gì!"
"Ngoan thật đấy." Hoa Chiêu xoa xoa cái đầu nhỏ của nó.
Nếu là đây, Vân Phi sớm lao lòng nũng .
Trong nhà hai cô em gái nhỏ, nó nhường em, Thúy Vi còn quấn , thời gian ôm nó mỗi ngày là ít nhất, mỗi khi cơ hội, nó sẽ bỏ lỡ.
bây giờ, nó bố ôm hơn.
Diệp Thâm cũng thấy Vân Phi ngoan ơi là ngoan, đều là do Hoa Chiêu dạy dỗ .
Anh từng nghĩ, sẽ luôn đồng hành cùng tất cả quá trình trưởng thành của các con, để chúng giống như hồi nhỏ, ngày nào cũng ở cửa chờ bố về.
Kết quả thực tế là, còn kém hơn cả bố (của ).
Diệp Thâm vươn tay, nắm lấy tay Hoa Chiêu.
May mắn , nhiều thời gian dài để bù đắp .
Chiếc xe dừng cách nhà họ Diêu xa.
Hoa Chiêu và Diệp Thâm nhà họ Diêu từ đường hầm bí mật, phía là Lưu Minh và mấy .
Vào đến trong nhà, Diêu Khôn cũng giả vờ ngất nữa, lập tức dậy từ cáng, đứa bé trong lòng Diệp Thư.
Ông cùng xe với Diệp Thư trở về, đường Thúy Vi líu lo trò chuyện với Diệp Thư, cái dáng vẻ đáng yêu như thế khiến ông thèm thuồng c.h.ế.t.
" thể ôm con bé ?" Ông đầy hy vọng hỏi.